Chu Hoàng Anh tung ra. Buồn cười là, biết rõ là anh, cô còn ôm hy. vọng, suy nghĩ ngộ nhỡ không phải thì sao? Cho đến khi, tin tức kia phá vỡ mọi ảo tưởng của cô. “Tôi không bao giờ hỏi về suy nghĩ và mục đích của bạn, vì tôi tin tưởng anh. Cho nên để không phụ lòng anh vì tôi làm nhiều chuyện như vậy, tôi cũng đang nỗ lực muốn vì anh làm một ít chuyện gì đó. Nhưng là, tại sao? Ở thời điểm tôi đau khổ nhất, anh đâm tôi một dao, Chu thủ trưởng, anh cứ như vậy không chờ đợi, muốn xem tôi mất đi hết tất thảy sao?” Lâm Ngọc Linh hất bàn tay người đàn ông đang nắm chặt cổ tay mình. Cô nhầm mắt lại, lồng ngực kịch liệt dâng lên hạ xuống, cần chặt môi hít sâu một hơi, sau đó nói thêm, “Chu thủ trưởng, anh có thể lựa chọn nhiều người như vậy, trong đó không thiếu tôi. Tôi không có cách nào chống cự, nhưng là tôi cũng có thể quyết định xem anh muốn tôi sống hay tôi “Em đang uy hiếp tôi?” Chu Hoàng Anh gầm nhẹ, gân xanh trên trán nổi lên, “Ở bên cạnh tôi như vậy không chịu nổi?” “Không có, tôi không dám uy hiếp anh. Cô cười, “Bởi vì em trai tôi vẫn còn ở trong tay anh” Lâm Ngọc Linh! Lâm Ngọc Linh! Chu Hoàng Anh xoay người, hung hăng đem cô ôm vào ngực, anh dùng sức khiến cô cả người đau đớn, “Em rốt cuộc muốn tôi phải như thế nào?” “Buông tha tôi đi” Cô nhắm mắt, trên môi nở nụ cười yếu ớt. Cô bình tĩnh mà thờ ơ. Có vẻ như những người tranh luận với anh vừa rồi là hai người khác nhau Cô giống như một tảng băng, cho dù anh có giữ lấy, dùng nhiệt độ cơ thể cũng không thể làm cô tan chảy. “Lâm Ngọc Linh, tôi gửi thông cáo tin tức cho báo chí là vì..” Cô cắt đứt lời anh, “Tôi không muốn biết” Thấy Chu Hoàng Anh không có ý định buông tay. Lâm Ngọc Linh hung ác, xoay người đánh vào bụng anh một cái, một tay kia nắm chặt lấy vai anh, xoay người vật anh trên không trung, sau đó ngã vật xuống đất. Mái tóc dài ướt nhẹp dính vào mặt, cô tầm mắt cực kỳ lạnh nhạt nhìn anh. Cô hận anh. Cho dù bị nói là cực đoan cũng được, không cảm kích cũng được, cô chính là hận anh Trái tìm tràn đầy nhiệt huyết bị anh làm hư hỏng, trong phút chốc liền rơi vào băng tuyết, đổi thành bất kỳ ai, cũng chính là sẽ hận anh. Lâm Ngọc Linh suy nghĩ, khóe miệng lạnh nhạt nhếch lên, “Anh muốn đem tôi từ trong chính đám tang của mẹ mình mang đi sao?” Chu Hoàng Anh chưa bao giờ phát hiện. Hóa ra những lời vợ anh nói ra khỏi miệng lại có thể tổn thương người khác như vậy. Đơn giản, trực tiếp, không vòng vo mà lại khiến anh vô cùng đau lòng “Ước gì tôi chưa từng được sinh ra, để không phải đối mặt với chuyện này” Cô nói xong liền xoay người rời đi. Anh đưa tay, dùng sức mạnh khống chế cô ở lại Lâm Ngọc Linh dường như đã mất hết kiên nhãn. Đối với anh lại càng tàn nhẫn. Chu Hoàng Anh kinh hãi, bất đắc dĩ dùng sức chế ngự cô Lâm Ngọc Linh tựa hồ như phát điên, cô dùng tốc độ lại khiến cho anh có chút không theo kịp. ‘Đến cuối cùng, cô mới ngồi xổm xuống, sau khi hai chân dài quét qua anh, mới lợi dụng kế hở để chạy trốn. Chu Hoàng Anh sợ làm cô bị thương nên không dùng hết sức lực mà chỉ né tránh, khi tiếp đất thì đã không thấy bóng dáng của cô đâu nữa. Cơn mưa nặng hạt như cuốn trôi mọi thứ. Cô liều mạng chạy trốn. Thân thể nhỏ bé hoàn toàn bị hơi nước bao phủ ở xung quanh “Đuổi theo” Anh gầm nhẹ “Nhất định phải tìm được cô ấy” “Vâng!” Lâm Ngọc Linh điên cuồng chạy, cô không muốn lại gần Chu Hoàng Anh, không muốn gặp lại anh thêm một lần nào nữa. Cô không hiểu tại sao anh lại muốn khiến cô cảm thấy khó chịu bằng cách gửi những tin tức như vậy vào thời điểm này, và cô không hiếu liệu mọi thứ anh làm có phải chỉ để ép buộc cô với anh hay không Nhưng mà trở về thì có để làm gì đâu? Người cô muốn bảo vệ, vẫn không thế bảo vệ, vẫn chỉ có thể dựa vào anh. Cô, không muốn làm như vậy, vĩnh viễn cũng không muốn như vậy. Chạy được một đoạn, Lâm Ngọc Linh đột ngột dừng lại, dùng sức thở hổn hến. “Lâm Ngọc Linh.” Đột nhiên, cô nghe thấy một tiếng gọi.