Ông Xã Là Chiến Thần FULL
Chương 708
Phải nói, việc Tiêu Thành Đạt không thích ăn lẩu chính là một câu chuyện dài.
Từ năm đầu tiên anh ta trở về Việt Nam – mặc dù anh ta là người Việt Nam nhưng quanh năm lại sống ở nước ngoài.
Quen ăn thịt bò với thịt cừu Châu Âu hơn.
Ngoại trừ Thụy Sỹ, ít quốc gia có món lẩu giống như vậy.
‘Vừa mới đến, khẳng định là cái gì cũng muốn thử một chút.
Nhưng không thử không sao, thử một lần thiếu chút nữa đưa cả cái mạng ra.
Năm đó dầu thải vẫn còn thịnh hành.
Ăn lẩu một lần, anh ta phải chạy vào nhà vệ sinh cả một tuần.
Ở Châu Âu ăn một phần bít tết quen thuộc cũng sẽ không đau bụng đến vậy, đến Việt Nam…sập tiệm Vì vậy, từ ngày đó, Tiêu Thành Đạt đối với món ăn này không mấy thân thiện.
“Sư phụ, không muốn ăn sao?” Lâm Ngọc Linh đang bận rộn với Lục Vương, nhanh chóng quên đi những điều không vui, vừa rửa rau vừa gọi Tiêu Thành Đạt đang xem ti, “Cho dù anh không thích, anh cũng không thể làm bộ đáng thương để cho tôi và nhị sư phụ bận rộn như vậy được, phải có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu”
“Tôi gặp nạn các người không thương cảm, còn muốn tôi tới tạo phúc cho hai người?”
Tựa hồ không nghĩ tới sư phụ nhà mình mồm miệng cũng lanh lợi như vậy.
Lâm Ngọc Linh ngẩn người, sau đó haha cười 1o, “Ôi thật buồn cười, sư phụ, anh cũng thật quá đáng yêu đi”
Nụ cười của cô như mặt trời, có một chút nhức mắt, rơi vào trong mắt hai người đàn ông.
Tiêu Thành Đạt không tự chủ cất bước, hướng hai người đi tới, lạnh nhạt cầm lấy một hộp lòng gà, “Thật phiền”
“Miệng nói ngại nhưng cơ thể lại bán đứng ân” Lâm Ngọc Linh không cam lòng yếu bản thân thế.
Anh ta mím môi, đổ lòng gà ra rửa.
Một lát sau đột nhiên giơ tay, một mảng nước lớn văng thẳng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Ngọc.
Linh.
Vốn là đang cúi đầu suy nghĩ chuyện gì đó, gặp sự việc như vậy, đầu tiên là sững sờ, sau đó nhìn chắm chằm anh ta một hồi, cô ấy hét lớn lên “Tiêu Thành Đat! Anh mà là sư phu sao? Anh là đồ quỷ đáng chết” Vừa nói, cũng đưa tay đem nước ở kia hất lên.
Trước mặt cô không phải là một người bình thường thích đùa giốn, mà là Tiêu Thành Đạt, với khả năng né tránh, trước khi nước tới, người đã nghiêng sang một bên, đồng thời lại vẩy một cái.
Nói cho cùng, gừng càng già càng cay, người làm học trò như Lâm Ngọc Linh tất nhiên không thể so được.
Cô mới vừa tắm xong, cứ như vậy bị người đàn ông kia làm cho cả người dơ bẩn.
“Tôi quyết sống chết cùng anh!”
Lục Vương yên lặng rửa rau, “Hai”
! Ngây. thơ vẫn thật ngây thơ, ban đầu còn tưởng rằng anh †a là một người cao lãnh, sau đó mới biết, chậc chậc, cao lãnh không tồn tại, chỉ có phúc hắc mà thôi”
“Nhị sư phụ nói rất hay!” Lâm Ngọc Linh thở phì phò cầm một cái đệm tựa, “Anh đừng tới đây, anh tới tôi liền đánh anh”
“Tới đây!”
‘Vừa vặn, anh ta cũng muốn kiểm tra công phu của cô một chút.
Có lẽ cô thực sự cần một cơ hội như vậy để trút giận Lâm Ngọc Linh tiến lên nghênh đón Tiêu Thành Đạt, một chút cũng không hàm hồ cùng anh ta đánh nhau, một một cú đấm, cú đá xuất ra đều rất ác.
Ban đầu, Tiêu Thành Đạt rất thánh thơi như đang đi dạo, cũng không để tâm đến cô đang tấn công, nhưng dần dần, anh ta cảm giác được cô đang cố gắng hết sức, cũng không kiềm được liền nghiêm túc hơn mấy phần Ngay cả khi nghiêm túc, anh ta cũng dễ dàng nhận được một năm đấm trước sự tấn công và né tránh khéo léo của cô.
Cuối cùng, anh ta phải thế hiện sức mạnh bình thường của mình ra ngoài để chiến đấu chống lại cô.
Lần này khá tốt, hai người là 50-50.
Lâm Ngọc.
Linh hơi kém hơn một chút.
Thức ăn mua rất nhiều, nhưng họ lại không giúp anh ta rửa đồ, Lục Vương hút một điếu thuốc, hai tay đút túi quần, nhìn hai người đánh nhau ở đăng xa, anh ta nói, “Lâm Ngọc Linh, khí lực lớn hơn một chút nữa, nghe tôi, mạnh hơn một chút nữa, còn có chân đá vào đầu gối anh ta đi, Đầu gối? Lâm Ngọc Linh phân tâm quan sát Tiêu Thành Đạt một vòng.
Đầu gối anh ta đang bị thương.
Cô không kìm được liền giảm tốc độ.
“Bốp” một cú đấm mạnh vào vai.
Tiêu Thành Đạt con ngươi co rút, muốn thu. hồi quyền kế tiếp nhưng đã không còn kị Ngọc Linh!”
Anh ta ra một chiêu chết nqười.
Truyện khác cùng thể loại
102 chương
114 chương
84 chương
17 chương
91 chương