Sẽ có một ngày, cô một mình bay về thiên đàng. Cô không nên dựa dắm vào bất kì ai cả. Như vậy mẹ cô sẽ không chết. Cô không nên trong người không có tiền, đáp ứng ở lại bên cạnh Chu Hoàng Anh. Tại sao cô cũng không nghĩ đến việc làm thêm hai công việc? Mệt mỏi nhưng không chết. Chỉ cần dành thời gian đọc sách về kiếm tiền. Lâm Ngọc Linh suy nghĩ, mâu quang ngày càng ảm đạm. “Lâm Ngọc Linh” Tiêu Thành Đạt kêu một tiếng, “Sư phụ… thật xin lỗi, tôi không biết nên làm như thế nào, để cho tôi một mình đi” Người nên nói lời xin lỗi không phải là cô. Tiêu Thành Đạt đứng bên cạnh không nói nữa, giống như một tác phẩm điêu khắc Giọt nước rơi xuống đất. Anh ta nghiêng người sang một bên, thấy nữ nhân bên cạnh khóc không báo trước, trái tìm như một quả bóng, lời nói nghẹn lại trong cổ họng, nhìn thấy cảnh tượng này, tràn đầy đau đớn cùng phức tạp. Tay vừa nâng lên, lại hạ xuống, mắt thấy cô vô lực ngã xuống đất, mới đưa tay ra ôm lấy. Mềm mại, mang theo một mùi hương thân thiết. Tiêu Thành Đạt nắm chặt mười ngón tay trên cánh tay cô, “Lâm Ngọc Linh…” “Tôi xin lỗi.” “Cô không có lỗi với tôi và Lục Vương, tôi biết cô muốn ở một mình, nhưng tôi cũng là không có cách nào, nhìn học trò của mình ngã xuống mà không đứng lên được” Giọng của anh ta. Rất dễ nghe. Cho dù là trong lúc vội vàng nhưng vẫn đầy quan tâm. Tất cả đều nhẹ nhàng, không chút gợn sóng. Giống như vào sinh ra tử, khiến người ta. không nghe được cảm xúc. Sau khi hít một hơi thật sâu, Lâm Ngọc Linh ngẩng đầu cười với anh ta, “Tôi biết” Cô tròng mắt đỏ hoe, trên mặt còn vương nước mắt. Tiêu Thành Đạt nâng mặt cô lên, rút ra tờ khăn giấy, nhẹ nhàng dùng ngón tay thon dài vuốt ve chiếc mũi nhỏ của cô. Đôi mắt anh ta sâu thảm, nghiêm nghị nhưng lại có chút uể oải. Lâm Ngọc Linh lắng lặng nhìn anh, giống như là học sinh tiểu học, ngồi rất thẳng, “Đừng ngồi trên đất, mau đứng lên” “Được” Cô ngoan ngoấn theo anh ta đứng lên. “Tự mình đi tắm” “… Vậy thì anh bật TV lên, được không?” Cô sợ không có ai ở bên cạnh, cũng không có tiếng động ồn ào. Tiêu Thành Đạt thở dài, sau đó gật đầu một cái Lâm Ngọc Linh đi vào phòng tắm. Anh ta tựa vào khung cửa nhìn chăm chằm vào màn hình đang chiếu bộ phim truyền hình dài tập. Thỉnh thoảng, anh ta sẽ gọi một tiếng để đảm. bảo rằng cô vấn ổn. Lúc Lục Vương quay lại, liền nhìn thấy Tiêu Thành Đạt đang dựa vào tường ôm tay, “Biếu tình sao đây? Mệt mỏi quá à?” ‘Tôi ổn!” “Thôi đi, tôi cùng anh quen biết nhau nhiều năm như vậy, chẳng lẽ tôi lại không hiểu anh Hàng ngày trông nom học trò như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng, nếu không tìm hai người…” “Không cần” Tiêu Thành Đạt ngắt lời Lục Vương, “Nếu như anh rảnh, anh có thể về trước.” “Tôi không về. Đến lúc đó lại có người bắt cóc tôi uy hiếp nhất định phải tìm học trò. Vấn đề là, tôi có chết cũng không thể” Lục Vương tự lầm bầm. “Nhị sư phụ, anh thật đáng yêu, anh lén lút học tôi sao?” Đúng lúc Lâm Ngọc Linh tắm xong, cô mặc áo choàng, đầu tóc ướt nhẹp từ bên trong đi ra Trên mặt cô mang theo ý cười. Vì nước nóng nên khuôn mặt cô đỏ bừng, Nhìn khôi phục không ít sinh lực. “Ôi, đáng yêu quá” Lục Vương cười đưa cho. cô một ly nước chanh “Không mua sữa nữa, tôi biết cô không thích uống sữa”. Lâm Ngọc Linh nhận lấy ly nước mới pha, ngẩn người, rất là áy náy, “Nhị sư phụ…” “Nhân tiện, tối nay chúng ta sẽ ăn lấu. Hai người xem tôi mua gì trở về này” Lục Vương hoàn toàn không quan tâm đến thái độ trước đây của cô. Trên tay anh ta là một đống bát đĩa và bếp từ. “Lẩu?” Tiêu Thành Đạt như gặp phải kẻ địch, anh ghét nhất là thứ này. “Lẩu!” Lâm Ngọc Linh hai mắt sáng lên. Tiêu Thành Đạt, “..” Anh ta đã có một điềm báo trước, hôm nay, phòng ngủ của anh ta sẽ nồng nặc mùi lẩu.