“Làm sao vậy?” Lâm Ngọc Linh nhỏ giọng hỏi em trai, “Nói đi, chị tin tưởng em.” “Một cô gái thích em. Mấy người kia cũng thích cô ta. Nên họ vẫn cứ tìm đến em gây rối. Nhưng em mặc kệ.” Lâm Ngọc Huy nhún vai, ra vẻ không thèm quan tâm. Cậu ta không định tìm bạn gái trong quân khu, cũng không thể nói chuyện chấp. nhận hay từ chối. Hơn nữa cậu cũng đã nói rõ với cô gái đó. Bản thân cô ta không có sức hấp dẫn, sao có thể trách cậu ta được? Lâm Ngọc Linh nghe vậy gật đầu: “Vậy thì chúng ta đi những nơi khác, sẽ không để mấy người này làm phiền.” “Vâng.” “Dám không coi bọn này ra gì à? Ai đứa mồ côi thì có gì mà lên mặt? Nói cho chúng mày biết, ba tao có chức to ở Bắc Giang. Đừng tưởng Chu Hoàng Anh đã là gì. Trong mắt ông ấy, tên đó chỉ như một thằng hề chỉ biết làm theo những gì ông ấy ra lệnh thôi.” Tên đi đầu chặn lại Lâm Ngọc Linh và Lâm Ngọc Huy một cách tàn nhẫn. Có ý tứ. Từ Bắc Giang đi xe đến quân khu Thủ đô. Lâm Ngọc Linh không thể không nghĩ đến mấy chuyện kiểu “Mày biết bố tao là ai không?” tràn lan trên mạng xã hội mấy năm trước. Mấy kẻ này thật sự kiêu ngạo, không coi ai ra gì. Tuy nhiên, cô cũng quá lười đối phó với loại người này. Quân khu của Chu Hoàng Anh, cô không muốn gây phiền phức. Đỡ cho bị nói là loại gây tai họa. Nhưng mà, bên kia lại nghĩ khác. Ý vào nhiều người, nhóm đó bắt đầu đi lên vây quanh Lâm Ngọc Linh và Lâm Ngọc Huy. Ánh mắt Lâm Ngọc Linh lạnh lùng: “Muốn đánh nhau à?” “Con ranh con, cũng to mồm quá nhỉ? Cái loại như cô mà cũng muốn đánh nhau sao?” Gã đàn ông không thèm để ý, liền ra hiệu cho đàn em bước lên đưa Lâm Ngọc Huy đi. Nếu động đến Lâm Ngọc Linh chính là không thèm để Chu Hoàng Anh vào mắt. Nhưng nếu bắt Lâm Ngọc Huy đi, mà Lâm Ngọc Linh đi cầu xin Chu Hoàng Anh, lấy lý do họ bắt em trai cô ta để coi mấy người này là kẻ chống đối thì không đủ. Dù sao thì Lâm Ngọc Linh cũng là người của Chu Hoàng Anh, còn Lâm Ngọc Huy chỉ là một thắng nhãi mà thôi. Ai ngờ. Lâm Ngọc Linh cười lạnh một tiếng, xoay chân lên, đá vào người tên đang bước đến. Sau đó cô hạ người xuống, một chân quét tới đá lên một tên đang chưa kịp cảnh giác. Tóc đuôi ngựa của cô hất ra phía sau, thậm chí đã quá muộn để mấy tên này theo kịp chuyển động của cô. “Mày..” Tên dẫn đầu không ngờ cô lại cứng rẳn như vậy. Hắn thấy mấy tên thân tín của mình đều ngã nhào trên mặt đất, nổi giận hét lên. “Muốn cho thể diện mà mày. không cần hả. Đừng trách tao không nể mặt thủ trưởng.” Nể mặt? Với những chuyện thế này, từ trước đến nay luôn phải chiến đấu vì chính mình. Không ai có thể bắt nạt cô nữa. Không ai có thể chà đạp lên thứ cô muốn bảo vệ. Không cần biết đó là ai. Lâm Ngọc Linh muốn bảo vệ Lâm Ngọc Huy, nhưng đột nhiên Lâm Ngọc Huy lại tiến lên một bước: “Chị, em cũng không phải kẻ yếu đuối. Những người này hai chúng ta có thể đối phó.” “Được.” Hai chị em hợp lực. Lúc đầu, hai người còn bị mấy tên kia dùng đòn đánh uy hiếp. Mà mấy chục giây sau, dù sao hai người cũng là chị em, sự kết hợp ăn ý cũng chỉ cần chút thời gian như vậy. Từ thế bị động chuyển sang cận bằng, thậm chí có khi còn có thể chiếm thế thượng phong mà đánh vài người. Kiểu nhảy vọt này khiến những người khác rất không vui Gã đàn ông dẫn đầu kéo một thứ gì đó sáng lấp lánh từ eo của hắn. Hắn hướng về phía Lâm Ngọc Linh. “Chị!” Sau lời nhắc nhở của Lâm Ngọc Huy, Lâm Ngọc Linh nhanh chóng trấn an tinh thần, dùng một tay ấn vào cổ tay người kia. Nhưng dù vậy, mũi dao vẫn cứa vào má cô, để lại một vệt máu nông. “Muốn chết” Sau khi lạnh lùng buông xuống hai chữ, cô đá vào ngực đối phương. Cô vươn tay sờ vào vết máu. Vậy là xong việc. Người bị đá ngã không phục, đứng dậy chạy về phía Lâm Ngọc Linh rống lên. Đoàng! Một tiếng súng vang lên. Lâm Ngọc Linh đã định giơ tay lên, che dấu sự rung động trong mắt. Cô muốn đấu lại hắn. Nhưng người còn chưa tới trước mặt, tay hän đã bị thương. Thứ vũ khí lóa mắt trên tay hắn cũng rơi xuống mặt đất. Xa xa. Chiếc áo màu xanh bộ đội tung bay theo gió.