Hà Thanh Nhàn nhẹ gật đầu, đẩy cửa xe rời đi. Trước khi đi tìm Lâm Ngọc Linh, cô lại liếc mắt nhìn người trong xe. Thấy ánh mắt của cô, Trần Tuấn Anh đưa tay vấy vấy. Mọi thứ không khác gì mọi khi. Cô không đi về phía trước, mà lặng lẽ đứng trong gió, như thể đợi anh. Bởi vì cô đang đứng ở phía trước xe, nếu cô không đi, xe không thể lái được. Trần Tuấn Anh đành phải mở cửa bước xuống xe: “Bà cô này, cô đang làm gì vậy?” “Em đã nghĩ rồi, anh phải trả lời câu nói lúc nãy của em” Cô đi tới gần anh, nắm lấy đầu anh, mạnh mẽ ôm anh, “Anh, anh muốn ở bên cạnh em không? “Này, ai nói trước đây chưa thoát ra sự ám ảnh của tình yêu tan vỡ?” “Em thấy rằng anh đang buồn, em thật sự không thể chịu đựng được. Nhìn anh như vậy thì còn khó chịu hơn cả bị giết. Vì vậy, hãy ở bên nhau đi. Hình như em thích anh rồi.” Đột nhiên bị tỏ tình, Trần Tuấn Anh có chút sững sờ. Ngay sau đó, cô gái nhỏ trước mặt kiễng chân lên ôm chặt lấy anh. Anh chưa kịp phản ứng thì cô đã chạm nhẹ vào bên tai của anh. Lực đạo rất nhẹ nhàng, mùi cũng rất thơm. Anh cảm nhận được máu của mình sôi lên trong tích tắc. Anh nắm lấy eo cô, sau đó đè đầu cô ra sau, định hôn lại cô. Nhưng rồi anh ta dừng lại. Trần Tuấn Anh. Mày điên rồi. Mày muốn chiếm hữu cô ấy đến vậy, tại sao mày không nghĩ đến việc cô ấy có thực sự muốn ở bên mày không? Cô ấy chỉ sợ mày sẽ buồn. Không phải Cao Tịnh Vũ từng nói sao? Cô ấy đã trải qua nhiều chuyện như vậy, sao mày còn muốn cô ấy phải nhân nhượng vì mày. Không phải người nên nhân nhượng phải là mày sao? “Đồng ý đi! Đồng ý đi!” “Hôn đi! Hôn đi!” “Trời đất. Trần Tuấn Anh, anh có đáng mặt đàn ông không thế? Hôn đi!” Nhưng mà, những người lính xung quanh đã bắt đầu ồn ào. Ngay cả Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh cũng đã bước đến từ lúc nào, đang đứng cách đó không xa. Thấy Trần Tuấn Anh không biết đang suy nghĩ cái gì, hồi lâu cũng không nhúc nhích, Hà Thanh Nhàn chủ động kiễng chân lên, hôn vào môi anh ta. Anh ấy đã đúng, cô chỉ cần một người đi cùng cô. Cô cũng không quan tâm người đó là ai. Nhưng giờ cô muốn quan tâm đến điều đó. Và cô ấy chắc chắn rằng không có ai phù hợp như anh để ở bên cạnh cô. Tai của Trần Tuấn Anh nhanh chóng đỏ lên. Hai người không có chút kỹ năng hôn nào, nụ hôn này giống như hoàn thành một nghỉ thức nào đó. Cũng không biết anh ta là người buông tay ra trước, hay cô là người xoay thân mình ra phía sau để trốn. Tóm lại là hai người đột ngột như bừng tỉnh lại, sau đó tách ra. Mặt cả hai đều đỏ bừng như trái đào. “Ồ, anh Hoàng Anh, coi như anh thua rồi. Hôm nay anh nói Thanh Nhàn sẽ không đến khu vực quân sự với Trần Tuấn Anh đâu.” Lâm Ngọc Linh nằm trên vai một vị thủ trưởng nào đó và uể oải ngáp dài, “Có vẻ như em vẫn là người thần cơ diệu toán nha. “ *Ồ, vậy sao?” Người đàn ông liếc Lâm Ngọc Linh một cái, mặt cũng không có nhiều cảm xúc. Lâm Ngọc Linh tự hào về điều đó. Cô rung đùi đắc ý, như thể đã trúng xổ số độc đắc. Sau khi xem cảnh này một lát, cũng không thấy có gì phấn khích hơn, cả Lâm Ngọc Linh và Chu Hoàng Anh đều rời đi. Vào buổi chiều, những người trong khu vực quân sự thường huấn luyện vào thời điểm này. Trước đây vốn là tốp ba tốp bốn rất lười nhác, hiện tại bị Lâm Ngọc Linh chia ra từng tổ, phân thành đội hình tập luyện riêng biệt. Nhưng thật ra mọi chuyện cũng không tệ. Có tâm trạng, cô liền cùng mấy người bạn đi đến chỗ Lâm Ngọc An. Thấy em trai ngày càng khỏe mạnh, cô cũng rất vui mừng. “Nhóc con, em làm rất tốt.” “Đó là..” “Ö, đó không phải là con quỷ nhỏ vẫn ở bên người thủ trưởng sao? Sao lại tới đây thế này?” Lâm Ngọc Linh nghe thấy âm thanh giả tạo này, bất mãn quay đầu lại cau mày. Cô nhìn thấy mấy tên lưu manh trong quân đội tới gần. Cô rất khó chịu, kéo Lâm Ngọc Huy định rời đi trước. Một kẻ trong số đó ngăn hai người lại: “Vội vã gì thế? Lâm Ngọc Huy, đừng quên hôm nọ có người ở đoàn văn công thổ lộ với cậu. Cậu rốt cuộc đã từ chối chưa?”