*Chuyện này không trách tớ được, ai bảo anh ta trêu chọc tớ chứ, tự làm tự chịu thôi! Thôi được rồi, đàn ông cậu tiếp xúc cũng chỉ có mỗi mình Thủ trưởng đại nhân, còn việc làm sao để đối phó với đàn ông thì tớ rõ hơn cậu nhiều!” Hà Thanh Nhàn biểu cảm vô cùng tùy ý, mạnh mẽ cần một miếng thịt cừu lớn. *Nhớ dừng tay đúng lúc đấy!” Lâm Ngọc Linh cảnh cáo cô. Điều này làm Hà Thanh Nhàn uất ức vô cùng, cô liền chuyển sự chú ý lên người Chu Hoàng Anh, trải qua một đêm tiếp xúc, cô phát hiện Chu Hoàng Anh cũng không đến nỗi khoa trương hống hách như mọi người đồn đại, đặc biệt là lúc anh đối diện với Lâm Ngọc Linh, đúng thật là núi băng ngàn năm phút chốc tan rã… Cô cũng mạnh dạn lên tiếng: “Thủ Trường, anh xem vợ của anh đi, đúng thật là có hơi đàn ông vào là quên mất nhân tính, anh nói xem tôi gặp phải lưu manh đến phản kháng một chút cũng không được sao?” Chu Hoàng Anh đang bận tối mắt bỗng ngẩng mặt lên, giọng điệu nhàn nhạt trả lời: “Được” Vợ nói gì cũng đúng, yêu em yêu cả đường. đi lối về, bạn thân của vợ nói thì tất nhiên cũng đúng nốt. ‘Vừa lúc bước qua tìm kiếm sự an ủi thì Trần Tuấn Anh liền nghe thấy đối thoại qua lại giữa bọn họ, máu trong họng anh ta chỉ thiếu chút là phun trào ra hết! Anh ta sao lại đáng thương thế chứ! Đang lúc tìm kiếm chỗ nào đó vẽ vòng tròn chửi rủa bọn họ thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói dịu dàng ngăn lại: “Trần Tuấn Anh, cậu đợi một chút!” Trân Tuấn Anh quay đầu nhìn Lâm Ngọc Linh đang đến gần, giống như là mẹ của đứa nhỏ, ánh mắt hiện liên một tia cảm động: “Chị dâu, em biết ngay chị sẽ không để mặc em đâu, hoàn toàn không giống như bạn thân độc ác tàn nhẫn của chị, hic hic, muốn ôm ôm, giơ. Cao cao!” Lâm Ngọc Linh khóe miệng cong lên: “Cậu có chắc sau khi tôi ôm cậu, thủ trưởng của cậu không nhanh chóng diệt cậu chứ?” Chu Hoàng Anh đứng một bên im lặng lắng nghe, ánh mắt hình viên đạn nhìn theo hướng Trần Tuấn Anh. Trần Tuấn Anh đau lòng than thở một hơi: “Haiz… Không biết Lâm Ngọc Linh đã nói gì với Chu Hoàng Anh, lại một lân nữa đi đến bên cạnh Trần Tuấn Anh, sắc mặt cô vô cùng nghiêm túc: “Cậu theo tôi qua đây một lúc, tôi có chuyện muốn nói riêng với cậu” Nói chuyện riêng? Còn không có Chu Hoàng Anh đứng bên cạnh? Trân Tuấn Anh cảm thấy cực kỳ hiếm có, anh ta quay đầu nhìn về hướng Chu Hoàng Anh, chỉ nhìn thấy anh một tay đang cầm lấy dĩa đồ nướng, tay còn lại nhìn anh ta lén lút làm động tác khóa miệng. Đi đến góc trái ngược với hướng bữa tiệc, hai người dừng bước. Trần Tuấn Anh liền sáp lại, phát huy hết cỡ đặc trưng tò mò của anh: “Chị dâu, chị muốn hỏi gì?” *Trần cảnh vệ, quan hệ giữa chúng ta đã rất thân thuộc rồi, cho nên tôi cũng không muốn lòng vòng với cậu làm gì nữa” Lâm Ngọc Linh bày ra vẻ mặt nghiêm túc, trực tiếp nói vào chuyện chính: “Tôi hỏi cậu, có phải Hoàng Anh để cậu đi điều tra kẻ đứng sau vụ việc bắt cóc em trai tôi không, kết quả là ai?” Nghe xong lời cô nói, Trần Tuấn Anh bất giác nuốt nước bọt. Trời ơi! Vấn đề nan giải à nha… Nhớ đến động tác của Chu Hoàng Anh với anh ta lúc nãy, đồng tử đột nhiên quay vòng vòng, chớp chớp mắt nói: “Anh ấy đúng là đã nói em đi điều tra, nhưng mà sự việc này quá tàn độc, ây yal Em điều tra cả ngày trời vẫn chưa điều tra ra kết quả…” Lời vẫn chưa nói xong thì đôi chân mềm mại của Lâm Ngọc Linh đã vươn lên bên góc đầu anh, đưa tay ra áp anh vào tường, giọng nói vô cùng hung tợn: “Trần Tuấn Anh, nghĩ tôi là con ngốc à? Ai mà không biết năng tiếng khắp Thủ Đô lực điều tra của cậu này, tôi không tin đến bây giờ vẫn không có một chút tin tức gì” Biểu hiện của cô dọa Trần Tuấn Anh chết khiếp, anh tưởng rằng Lâm Ngọc Linh chỉ là một ‘con thỏ trắng), không ngờ lại là một con mèo rừng trong bộ lông thỏ! Cưỡi hổ khó xuống, anh liên tục kêu cứu: “Chị dâu, cầu xin chị tha cho em đi, em thực sự không biết gì hết, hơn nữa chị còn có thủ trưởng làm hậu thuẫn, chuyện gì cũng có thể giải quyết cho chị, chị vội gì chứ?” “Nếu như chuyện gì cũng dựa vào anh ấy, vậy thì còn cần con người như chị đây làm gì nữa? Chị sẽ không muốn làm một phế vật đâu!” Lâm Ngọc Linh mím môi, cô nằm chặt lấy cố áo của Trần Tuấn Anh, dùng ánh mắt kiêu ngạo của một cấp trên nhìn anh: “Được thôi, cậu không nói chứ gì, được, vậy thì tôi tự mình đi tìm vậy!”