Ông Xã Không Thể Cưng Chiều
Chương 7
Buổi chiều nhàn nhã, Thượng Quan Phiên Phiên tâm huyết dâng trào đề nghị tự mình xuống bếp làm bữa tối, cô hào hứng đề ra một thực đơn đầy món.
Ngưng mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, đôi con ngươi đen như mực tràn đầy cưng chiều, anh chưa bao giờ nghĩ cô sẽ yêu thương anh, cũng chưa bao giờ nghĩ anh sẽ dùng ánh mắt này nhìn cô.
Người anh thích rốt cuộc là Pandora hay là Thượng Quan Phiên Phiên? Mấy ngày nay anh vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề này.
Pandora có khí chất đặc biệt lại vô tình lộ ra tình cảm chân thực, lúc đầu cô vô tâm dẫn dụ anh, anh bị động đi theo cảm giác chỉ điểm dẫn đến phạm sai lầm.
Nếu như không có Pandora, không có quỷ thần xui khiến, anh có lẽ sẽ không bao giờ dùng ánh mắt này nhìn cô.
Có Thượng Quan Phiên Phiên mới có Pandora, không có phần tình yêu say đắm kia ràng buộc, cũng sẽ không mơ hồ lộ ra khiến cho anh tò mò muốn đuổi theo làm rõ, tròng mắt kia trong suốt như nước, khó che giấu mâu thuẫn bất đắc dĩ đè nén cùng chấp nhất khiến anh cảm động.
Cô hỏi anh, nếu cô không phải là Thượng Quan Phiên Phiên, anh có yêu thương cô không? Hoặc giả hỏi ngược lại, nếu anh không phải là Thượng Quan Thác Dương, anh có thể yêu cô không?
Cô xinh đẹp thiện lương, nhưng nguyên tắc rõ ràng, không phải là bình hoa không có não, nhưng nếu khen cô cực kì thông minh, cô yêu đơn phương lại là một chuyên hết sức ngu đần, làm cho người ta mắng cô đần, lại không khỏi thương cô si tình.
Cô hiền hòa không tùy tiện, không sinh chí lớn, chưa từng đặc biệt thích thứ gì, kì quái là, cô cố tình rõ ràng tình cảm của mình, tùy hứng kiên trì chỉ thích không cho phép mình yêu người đàn ông đó.
Nhưng nếu anh là người ngoài cuộc, anh sẽ rất hâm mộ người đàn ông được cô yêu, nếu anh là người đàn ông may mắn đó, anh sẽ vui mừng vì kiếp trước mình đã thắp hương tốt.
Anh không cần phí tâm phỏng đoán đến tột cùng người nào đã khiến anh động lòng, cũng không cần phải hoài nghi lý do cô yêu, bây giờ anh chỉ do dự bọn họ có nên tiếp tục loại tình cảm không được phép xảy ra này không? Mặc dù bọn họ không quan tâm đến việc không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng tình cảm cấm kị này sẽ ở trong bóng tối được bao lâu?
“Caesar salad, rượu nho, canh trăm nấm thập cẩm. . . .”
“Chờ một chút, anh hỏi hôm nay chúng ta ăn chay sao?”
“Đâu có! Trong Caesar salad có chân giò hun khói, ở đây còn có nghêu sò nhỏ hấp với cả cá tuyết hấp.” Tay cô chỉ vào từng thứ một trong thực đơn giải thích, cự tuyết Thượng Quan Thác Dương không chút lưu tình bắn súng.
“Không phải rau thì lại là hấp, một chút xíu thịt để nhét kẽ răng sao?”
“Bởi vì nhiệt lượng hấp tương đối thấp, nhiệt lượng hải sản cũng không cao cho nên. . . .”
“Cho nên em muốn anh bồi em cùng ăn bữa giảm cân?” Anh rốt cuộc nghe ra mấu chốt, cô gái này mở thực đơn ra là lúc nào cũng suy nghĩ đến vóc người đầu tiên.
Thượng Quan Phiên Phiên nghe vậy, cầm thực đơn lên xem một lần, bỗng nhiên phát hiện mình đui mù, rống! cô thuận tay thế nào liền viết những món ăn thường ngày dùng để duy trì vóc người a?
“Vậy làm sao bây giờ? Em chỉ biết nấu những món ăn nhẹ này?”
“Không sao, dù sao ăn bên ngoài hay gọi bên ngoài đưa đồ ăn đến cũng rất thuận tiện.” Rõ ràng là anh vô duyên với việc thưởng thức những món cô tự nấu, làm sao trông cô còn thất vọng hơn cả anh?
“Nhưng mà em muốn tự tay nấu cho anh ăn.” Tựa như cuộc sống của đôi vợ chồng nhỏ, cô ở trông lòng len lén nói thêm một câu.
Hy vọng cô muốn gì được đó, tâm ý muốn cố gắng hết sức đem hạnh phúc lại cho cô một khi xuất hiện thì dường như không gì là không làm được, thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là thất vọng, Thượng Quan Thác Dương bất đăc dĩ thở dài.
“Anh cũng không nói là không ăn, thỉnh thoảng ăn chút đồ ăn nhẹ cũng không sao, dưỡng sinh a!” Nhận lấy thực đơn trên tay cô, anh làm bộ nghiêm túc suy nghĩ: “Mấy món ăn này có thể làm cho ngon cũng không dễ dàng, anh sẽ đánh giá tay nghề em thật tốt.”
“Anh xác định?” Cô không hy vọng anh miễn cưỡng đón nhận, dù sao thức ăn ít dầu, ít muối, ít gia vị, không phải ai cũng có thể ăn được.
“Em nói nhảm rất nhiều! Anh nói ăn thì chính là muốn ăn, trề môi nữa cẩn thận anh cắn em!”. Anh làm bộ hất mặt.
Thượng Quan Phiên Phiên làm sao chưa quen cách thức săn sóc trước sau như một đó của anh, cô cảm thấy rất uất ức, không hề lo lắng anh tức giận, cô cố ý tiếp tục mím miệng nhỏ, kèm theo nhíu mày, cố ý khiêu khích không đem lời đe dọa của anh để trong mắt.
Mèo con không biết sống chết thích đùa bỡn bộ râu khóe miệng sư tử, lớn mật khiêu chiến với uy tín vua vạn thú, anh rất bội phục dũng khí dám trèo lên đầu anh của cô, đôi môi mỏng dâng lên một nụ cười nhạt.
“Em không tin anh sẽ cắn nát miệng em?” A! Khoa trương! Cô mới không sợ lời nói đùa đấy! “Đã vậy nhân tiện em bắt luôn mặt anh!” Cô không chịu yếu thế đáp lại.
Cảm mạo đã khỏi hẳn, giọng nói mềm mại không mang theo một chút lực sát thương nào, tiếng mèo kêu uy hiếp khó có thể khiến người ta tin phục, lần đầu tiên Thượng Quan Thác Dương phát hiện cãi vã với cô rất thú vị.
Trong con ngươi thoáng qua tinh quang không dễ phát hiện, anh nửa tựa trên ghế sa lon lười biếng đáp lại, “Mèo con em không chỉ móng vuốt sắc nhọn , mà miệng lưỡi cũng rất bén nhọn, cắn nhau với anh lâu như vậy vẫn chưa thấy xuất hiện phần thắng.”
“Hà hà...! Biết vậy là tốt rồi.” Anh nhận thua trước, cô không nhịn được dương dương đắc ý, nhưng cũng chỉ kiêu ngạo được ba giây đồng hồ, bởi vì đến giay thứ tư anh bỗng bật dậy khỏi khế salon tung người về phía cô.
Cô mở to đôi mắt, giật mình, Thượng Quan Thác Dương từ trên cao nhìn xuống cô, “Nhưng mà em cũng biết anh không phải là người dễ dàng chịu thua, anh cho rằng....vãn phải so ra mới biết kết quả.”
“So, so cái gì?”
“Chúng ta đều là động vật họ mèo, để anh tới xem chút xem em là mèo con răng sắc nhọn hay là miệng cọp anh lợi hại hơn.” Đôi môi tà nịnh khạc ra những lời thủ thỉ, giọng nói vô cùng từ tình cùng sức quyến rũ.
(*): lợi ở răng đó mọi người.
“Anh đã nói anh là cọp còn em là mèo, em làm sao có thể thắng. . . .” Cô tin anh không thể nào cắn cô thật, nhưng cặp mắt anh híp lại nhìn cô chằm chằm, không giận mà uy khiếp người, khiến cho cô như bị điểm huyệt trụ trong nháy mắt không thể động đậy.
“Mèo ngốc, không có tự tin đương nhiên sẽ không chiến mà bại, ngoan! Hãy mạnh dạn lấy thực lực của em ra liều mạng so cao thấp với anh.” Anh dụ dỗ, anh biết cô cuồng dã hấp dẫn, ngang bướng khác biệt hoàn toàn so với vẻ ngoài, luôn làm anh vui mừng.
Thượng Quan Phiên Phiên cắn cắn môi dưới lộ vẻ khó xử, cô thật sự không hiểu liều mạng so cao thấp với anh như thế nào, thật ra là muốn cô cô há mồm cắn anh? “Em sẽ không!”
Rõ ràng có khả năng tiềm tàng là ép điên bất cứ người đàn ông nào, lại chần chừ không biết vận dụng như thế nào, mèo con vừa kiều mị lại ngây thơ này đúng là cực phẩm nha! Thượng Quan Thác Dương bất giác cười khẽ, cúi người khẽ liếm đôi môi đỏ mọng mềm non ngon miệng, ác ý dẫn dụ cô mở ra khát vọng.
Đầu lưỡi anh phác họa tỉ mỉ bờ môi cô, chọc cô ngứa ngáy khó nhịn, ngọn lửa khát vọng thân thiết làm chuyện xấu tìm kiếm thỏa mãn, cái miệng nhỏ nhắn giống như đường hé mở, không tiếng động mời anh dò hỏi, nhưng anh vẫn kiên trì ở lại trên môi trơn bóng của cô cố ý gãi gãi.
Anh là người rất giỏi trong việc nhẫn nhịn cảm xúc chính mình, đợi đến khi cô rốt cuộc kìm lòng không đậu, đưa cái lưỡi thơm tho ra muốn cùng anh dây dưa, anh lại chỉ nhẹ nhàng chơi đùa với mềm mại của cô, ngay sau đó lại dời đi mục tiêu đi xuống.
Thượng Quan Phiên Phiên như kháng nghị ưm một tiếng, khi đôi môi nóng bỏng của anh dán lên cổ cô, hô hấp nóng rực phun tỉ mỉ lên da thịt cô, cô không khỏi nhẹ nhàng phát ra ngâm nga.
Anh thuận thế để cô nằm lên ghế sa lon, bàn tay nhân cơ hội chạy vào áo sơ mi rộng lớn, chậm chạp chạy dọc theo thắt lưng cô rồi hướng lên trên, không nhịn được mong đợi, vòng eo mảnh mai theo bản năng đung đưa, thúc giục anh nổi lên ý xấu trêu đùa.
Bàn tay chậm chạp di chuyển tới tuyết phong phía dưới chợt dừng lại, anh từ từ ngồi dậy thưởng thức cô vừa hưởng thụ vừa mang vẻ mặt trống không.
Đến giữa ranh giới ý loạn tình mê, đôi mắt đẹp sương mù vô tội , “Anh bắt nạt em. . . .”
“Anh nào có?” Cô đáng thương tố cáo khiến anh nở nụ cười vui vẻ, không biết anh hành động như vậy có bị coi là ngược đãi mèo? “Thật sao! Nếu em không thích, vậy anh liền dừng lại.” Anh nói được làm được, bàn tay lập tức rút ra khỏi áo cô.
“Anh cố ý!” Đôi môi đỏ mọng của cô không thuận theo nũng nịu.
“Em lúc thì nói anh bắt nạt em, lúc thì nói anh cố ý, em cũng không nghĩ tới hôm nay ai là người bắt đầu? Nếu không phải em trêu chọc mầm tai họa trước, anh cũng sẽ không như bị nghiện không cách nào tự kiềm chế.” Anh cúi đầu cọ xát chóp mũi xinh xắn của cô, “Anh càng ngày càng tà ác tất cả đều do em làm hại!”
Lời lên án này giống như rót mật vào trong lòng Thượng Quan Phiên Phiên, hương vị nồng nàn không hòa tan khiến cô say mê, cong cong khóe miệng cười ngọt ngào.
Bọn họ rõ ràng đang trầm luân trong vực sâu tội ác, cô lại cảm giác mình hạnh phúc như đang ở trên thiên đường.
“Làm sao bây giờ! Cô dường như ngay cả chút đạo đức cuối cũng cũng không giữ lại được rồi, cô không cứu, cô hoàn toàn không tự cứu vớt mình. . .
Nâng bàn ta nhỏ bé mềm mại như không xương ôm lấy toàn bộ đầu vai anh, cô chủ động đưa môi thơm lên, trút xuống tất cả nhiệt tình, không quan tâm một giây kế tiếp có thể hoàn toàn vạn kiếp bất phục, cô lôi kéo bàn tay anh lần nữa dò vào vạt áo cô, một giây cũng không uổng phí trực tiếp leo lên đỉnh núi mềm mại.
Nhìn như quyến rũ đơn giản nhưng cũng đã tiêu hết một lượng dũng khí lớn của cô, khuôn mặt cô đỏ bừng, lúc này không biết làm thế nào cho phải, cugnx may Thượng Quan Thác Dương vui mừng phát hiện mèo con to gan của anh cư nhiên lại không mặc áo lót, anh không thể chờ đợi thêm được nữa lập tức giành lại thế chủ động.
Anh kéo chiếc áo cản trở của cô lên, lòng bàn tay to lớn không chút khách khí đè ép bầu ngực mềm mại, tham lam ngắm nhìn không thể tưởng tượng được lại co dãn mềm mại như vậy. “Em thật đẹp. . . .”
Tay cô vô lực đặt trên đầu vai anh, cô xấu hổ không dám mở mắt, “Không nên nhìn em như vậy. . . .”
“Em cũng không nhìn anh, sao biết anh đang nhìn em?” Giọng nói khàn khàn vô cùng hấp dẫn, mị hoặc giống như là quỷ sa tăng tuyên bố sẽ tới.
Giống như ma quỷ nguyền rủa lại giống như giọng nói ra lệnh, uy lực không thể tưởng tượng nổi, cô không tự hcur ngoan ngoãn mở hai mắt ra, chống lại con ngươi muốn dọa khiếp lòng người.
Bắt được một giây này, dục vọng tràn ngập hai trong mắt càng trở nên cuồng vọng hơn nhìn chăm chú, đói khát không chút nào che giấu khiến cả ngừoi cô nóng lên, theo bản năng cô đưa cái lưỡi trăng mịm ra làm dịu đi đôi môi khô khốc, ngọn lửa trong mắt anh tựa hồ tùy lúc đều có thể đem cô đốt cháy.
Động tác nhỏ vô tâm của cô lại là cái cớ cho quỷ sa tăng gây ra sóng to gió lớn, anh chiếm lấy cánh môi mềm mại của cô điên cuồn bú liếm, tràn đầy sức lực phảng phất như muốn cướp lấy toàn bộ hô hấp của cô.
Ngọn lửa muốn quấy rối linh hồn cô điên cuồng tàn sát, đôi môi cô yêu kiều thở dốc, huyết mạch ở cổ nhảy lên, chứa đựng bờ ngực mênh mang, . . . tất cả anh đều không bỏ sót.
Cô cảm giác mình sắp tan chảy, khi đầu lưỡi anh bắt đầu đùa bỡn trên nụ hoa cô, cô không kịp rụt rè, quên mình rên rỉ vui vẻ.
Đầu lưỡi anh càng thêm mãnh liệt, giống như người khách đang rất đói rốt cuộc có được một cơ hội ăn no nê, miệng không ngừng thưởng thức nhựa hương trầm (Vú), anh lấy một cái tay gạt đi chiếc quần dài của cô, ngón cái cách một lớp lace thật mỏng vuốt ve hoa hạch, ngón giữa òn có lúc vô ý đưa đẩy ép chất lỏng chảy ra từ bối thịt dưới chiếc quần lace.
Kéo chiếc quần lót máu đen dính chất lỏng màu sáng trong ra, ngón tay dài di theo ướt át chen vào hoa động nhỏ hẹp của cô, cô khẽ kêu một tiếng, nhụy tâm còn cuồn cuộn chảy ra mật hoa, khoái ý cực đại cơ hồ nhảy lên đến đỉnh.
“Mèo con nhạy cảm!” Anh miem cười, mê luyến thật sâu nhạy cảm của cô, anh tăng nhanh tốc độ ngón tay móc lấy, thở gấp gáp như có như không thở ra, ái dịch chiêm chiếp, âm thanh đỏ mặt trong cả căn phòng khiến người say mê.
Khi anh đang chuẩn bị giải phóng nhiệt thiết giữa hai chân thì điện thoại vang lên phá hỏng không khí, không có ý định để ý tới chuông cửa phá hoại việc tốt của người khác.
“Có người tới. . . .” Tiếng chuông cửa vang không ngừng, Thượng Quan Phiên Phiên không cách nào mắt điếc tai ngơ.
“Bất kể ai, làm như không có ai ở nhà.” Anh cúi đầu hôn cô, cô lại không cách nào chuyên tâm.
“Đừng như vậy, đi xem là ai trước đã được không?” Cô cũng muốn tiếp tục làm tiếp, nhưng tiếng chuông cửa vang lên rất mau.
Thượng Quan Thác Dương nổi giận cặp mắt như muốn tóe lửa quét về phía điện thoại cạnh cửa, anh cúi người nặng nề hôn cô một cái, mới mang bộ dạng anh cả không tình nguyện đi về phía điện thoại.
“Là Hi cùng Tiểu Yên.” Đôi vợ chồng này ăn no quá sinh rảnh rỗi, không có việc gì chạy tới nhà họ làm gì?
Thượng Quan Phiên Phiên hít một hơi, cầm lấy quần lót chạy về phía cầu thang, “Anh cứ mở cửa trước, một lát nữa em xuống.”
Thượng Quan Thác Dương nhìn bóng lưng cô vội vàng bỏ chạy, bất giác bất đắc dĩ thở dài, bọn họ càng lúc càng giống tình cảm vụng trộm rồi.
Mở cửa, nhìn thấy vẻ mặt cười hì hì của Duật Đát Yên, lửa nóng trong lòng anh lại tăng lên.
Anh cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm cô, “Em lành nghề dùng ngón tay nhấn chuông cửa nhà anh sao?”
“Anh hôm nay ăn nhầm phải thuốc nổ à?” Tâm tình tốt đẹp của Duật Đát Yên cũng không vì vậy mà bị ảnh hưởng, cô bước nhẹ nhàng vào phòng khách, sau đó Viên Dập Hi cũng bước vào cửa với gương mặt cưng chiều.
“Hôm nay là chủ nhật, là ngày sum vầy, sao không mang cô bé nhà họ Viêm các cậu đi chơi tiết Thanh minh.” Dù sao người tới là khách, Thượng Quan Thác Dương cũng đè xuống lửa nóng trong lòng bên ngoài cười nhưng trong không cười hàn huyên.
Nhắc tới con gái bảo bối, Duật Đát Yên tự nhiên phát ra tình thương của người mẹ chói sáng, “Mẹ em mang con bé tới buổi đấu giá từ thiện.”
“Oh! Các người rốt cuộc cũng quyết định đem bán đấu giá tiểu ác ma đó rồi à?” Anh nửa trêu ghẹo nói: “Tiểu gia hỏa kia chỉ cần không nói lời nào, bằng vẻ ngoài ngọt ngào động lòng người của con bé, có thể hô giá rất cao.”
“Anh đây còn có điều chưa biết, tôi sợ con bé quá đáng yêu sẽ tạo nên xung đột giữa nhiều người, cho nên tôi quyết định trực tiếp bán con bé cho nhà anh, Phiên Phiên rất thích đứa trẻ, cô ấy nhất định sẽ hứng thú ra một giá tiền xinh xắn.” Nói đến mồm mép lém lỉnh, cô luôn được xưng tụng là chuyên nghiệp.
“Cô ngay cả chuyện bán con gái câu vinh cũng làm ra được sao?” Thượng Quan Thác Dương cố ý oa oa kêu loạn, “Hi, còn không mau mang bà xã cậu về dạy dỗ lại?”
“Tớ sao nỡ ra tay chứ, trước kia không được, bây giừo càng không thể nào, Tiểu Yên cô ấy. . . .” Viên Dập Hi cười nhẹ nhàng, Duật Đát Yên phản ứng nhanh chóng ngăn cản ông xã nói tiếp.
“Chờ một chút, Phiên Phiên đâu?” Thượng Quan Thác Dương lé mắt liếc trộm cầu thang yên tĩnh, “Cô ấy đang ngủ trưa, cô tìm cô ấy làm gì?”
“Đương nhiên là có chuyện quan trọng, vậy tôi đi lên gọi cô ấy!”
“Không được!” Anh cuống quýt đứng chắn trước mặt cô, nhận lấy ánh mắt nghi ngờ của vợ chổng Viêm gia, “Thật ra thì cô ấy đã bị tiếng chuông cửa vừa rồi đánh thức, cho nên cô ấy sẽ lập tức xuống đây.”
“Vậy sao?” Duật Đát Yên vẻ mặt hoài nghi, mới ngồi lên ghé sa lon, một cái quần dài màu xám nhạt lập tức gây sự chú ý với cô, “Đây là quần ô của Phiên Phiên? Sao lại tùy tiện vứt ở phòng khách?”
Thượng Quan Thác Dương trong bụng cả kinh, thầm mắng mèo con hốt hoảng chạy trốn quá không cẩn thận, anh đoạt lấy cái quần trước khi Duật Đát Yên phát hiện một mảng quần thấm ướt không bình thường, sải bước lớn chạy về phía tolet, tiện tay ném quần vào bên trong giỏ đựng quần áo, rồi lại như không có chuyện gì xảy ra trở về phòng khách.
Động tác cứng ngắc của anh ngược lại khiến người khác hoài nghi, Duật Đát Yên không khỏi nhíu lại lông này, không nhịn được chất vấn, “Dương, anh có vấn đề đó!”
Âm cuối cô kéo thật dài, Thượng Quan Thác Dương cố gắng trấn định giả cười rất không tự nhiên, “Cô mới có vấn đề!”
“Anh rõ ràng. . . . .”
“Sao hôm nay hai người lại rảnh rỗi tới đây?” Thượng Quan Phiên Phiên hít một hơi thật sâu ở giữa cầu thang mới chậm rãi bước xuống lầu. Thật là hù chết cô!
Mới vừa rồi trở về nhìn thấy mình trong gương, đầu tóc xộc xệch cùng gò má tôn lên đôi môi sưng đỏ, tất cả đều là dấu vết của trò chơi nhiệt tình vừa rồi để lại, cũng may cô trốn nhanh, nếu không cô thật không biết giải thích bộ dáng của mình với họ như thế nào.
Duật Đát Yên vừa nhìn thấy cô, liền tranh thủ kéo cô ngồi lại gần mình, vẻ mặt không che giấu được mừng rỡ: “vừa rồi tớ và Hi nghe được một tin tức tốt, không kịp đợi muốn chia sẻ cùng các cậu.”
“Thế nào? Các cậu lại muốn kết hôn lần nữa sao?” Khóe mắt liếc qua liếc lại nhìn thấy cái miệng đã bớt đỏ hồng, nhớ tới chuyện tốt bị cắt đứt, tâm tình Thượng Quan Thác Dương trở nên tồi tệ.
“Mới không phải!” Duật Đát Yên lười phải so đo với anh, không có ngăn cản. “Phải. . .. “ Cô kéo tay Thượng Quan Phiên Phiên dán lên bụng bằng phẳng của mình.
Thượng Quan Phiên Phiên yên lặng mấy giây sau mới có phản ứng, “Chẳng lẽ cậu lại. . . .”
“Bingo! Trong bụng vủa tớ bây giờ lại có một cô bé Viêm hoặc là một tiểu soái Viêm, nhưng mà bác sĩ nói cũng có thể là sinh đôi đó!”
“Nhà anh có gen sinh đôi, nghi ngờ Tiểu Yên sinh đôi cũng có tỉ lệ rất cao, nhưng bây giờ là thời kì đầu của thai kỳ, phải đợi hai, ba tháng sau mới có thể xác định.” Viêm Dập Hi bổ sung, nụ cười khóe mắt anh nói rõ anh cao hứng bao nhiêu nghênh đón sinh mệnh mới này.
“Ôi trời ơi! Chúc mừng cậu!” Thượng Quan Phiên Phiên có thể cảm nhận được làm mẹ đem lại cho bạn tốt bao nhiêu kích động vui sướng, cô rất vinh hạnh có thể chia sẻ phần cảm động này với bạn tốt.
“A! Có phải cậu nghiện sinh con không?” Thượng Quan Thác Dương vẫn thói quen ba hoa, nhưng mà cũng có thể nhận ra họ rất hạnh phúc.
“Cùng người mình yêu tạo nên một sinh mệnh mới là một chuyện rất hạnh phúc, có thể sinh tớ sẽ tận lực sinh, có thể tổ chức được một đội bòng chày là tốt nhất.”
“Đội bóng chày? Cô cận thận vóc người biến dạng, biến thành một con heo mập!” Mơ ước của người phụ này không khỏi quá khoa trương.
“Chỉ cần Hi không ghét bỏ tớ liền tốt.” Duật Đát Yên thích thú, không thèm để ý Thượng Quan Thác Dương dội một gáo nước lạnh, “Phiên Phiên, chúng ta trước kia đã nói tương lai phải giúp ông xã sinh một đống con, đôi bóng chày của tớ cậu cũng có phần đấy!”
“Đó là khi còn bé nói đùa, tớ không có dũng khí lớn như cậu.”
“Chờ đến lúc cậu gặp được người đàn ông cậu yêu cậu sẽ không nói như vậy nữa.” Cô từ nhỏ đã quyết chí thề gả cho Viêm Duật Hi, thay anh sinh một đống con, bởi vì yêu, cho nên thực hiện không một chút khó khăn. “Thật là! Bây giờ cậu rốt cuộc có đối tượng không, cậu nên bắt kịp bước chân của tớ nhanh một chút, nói không chừng chúng ta còn có thể thay bảo bảo định hôn ước.”
Duật Đát Yên ảo tưởng về bức tranh hòa thuận hạnh phúc, đàn cười đến toe toét, nếu nói Thượng Quan Phiên Phiên không hâm mộ loại hạnh phúc đó là gạt người, nhưng cô rất biết đủ, có thể len lén duy trì tình yêu say đắm trước mắt cũng đã làm cô hài lòng, không dám mong đợi quá nhiều, tránh cho quá tham lam sẽ bị sét đánh chết.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bồi cười nhợt nhạt, trong lòng Thượng Quan Thác Dương đủ ngũ vị tạp trần, anh cả đời cũng không thể cho cô loại hạnh phúc như của Duật Đát Yên, chứ đừng nói đến là kết hôn sinh con, đoạn tình cảm không thể cho ai biết cũng không biết có thể duy trì được bao lâu, đột nhiên. . . .anh bỗng xuất hiện ý nghĩ buông tay cô.
Anh không xác định được có phải tất cả phụ nữ đều khát vọng cùng người đàn ông mình yêu tạo nên một sinh mệnh mới hay không, nhưn anh biết cô nhất định cũng có mong ước đó, cô thích trẻ con, cũng đã từng cùng chị em tốt ảo tưởng về hạnh phúc, cô đã dựng nên một kế hoạch hoàn hảo cho cuộc sống tương lai nhưng lại bởi vì đối tượng là anh mà thiếu sót.
Bởi vì anh cũng đã rơi vào vòng xoáy tình yêu cấm kị, liền dắt cô cùng làm người giả đui, ngụy trang vờ như không nhìn thấy thực tế tàn khốc, anh như vậy có phải ích kỉ quá không?
Thực tế xiềng xích bọn họ sẽ không vì bọn họ cố ý coi thường liền biến mất, anh nên để mặc cho đoạn tình cảm này tiếp tục, tước đoạt ánh sáng rực rỡ trên người cô? Nhưng nếu anh quyết định không còn tiếp tục cùng cô, có lẽ cô cũng sẽ không vì vậy mà từ bỏ ý định, trở lại quỹ đạo thường ngày của cuộc sống, chờ đợi một ngày nào đó quên được và bắt đầu một đoạn tình cảm mới. . . .
“Anh ở đây suy nghĩ cái gì?” Thấy anh thật lâu không nói lời nào, Duật Đát Yên đưa tay tớ trước mặt anh giơ giơ, cô nhận thấy tầm mắt anh nằm ở tờ giấy trên bàn, cô tò mò cầm lên suy nghĩ, “Đây là thức đơn sao? Nhà các cậu hôm nay ăn chay?”
Thượng Quan Thác Dương hồi phục tinh thần lại nghe ý nghĩ của cô, cười trộm ha ha, Thượng Quan Phiên Phiên vừa xấu hổ trừng mắt nhìn anh một cái, mới lấy lại thực đơn từ trong tay Duật Đát Yên.
“Vậy cá tuyết hấp, thịt chân giò hun khói trong Caesar salad có được coi là một loại thịt không?”
Duật Đát Yên mím cái miệng nhỏ nhắn hiển nhiên không gật bừa, “Cậu và Hi đúng là cùng một dạng, đều là động vật thích ăn cỏ.”
“Ha ha! Nói rất hay!” Thượng Quan Thác Dương khó có khi nhận được đồng ý kiến từ cô.
“Hôm nay nhà các cậu mở tiêc, tớ và Hi có thể ở lại cùng ăn không?” Hôm nay tâm tình cả cô rất tốt, rất muốn ngồi bên cạnh người quan trọng với mình cùng nhau cạn chén nước ngọt.
“Cũng không phải mở party, náo nhiệt có gì tốt?” Thượng Quan Thác Dương không chút suy nghĩ liền cự tuyệt hai người làm kì đà cản mũi này tham gia.
“Không khí náo nhiệt, đồ ăn thơm ngon, tớ tán thành.” Lời nói của Thượng Quan Phiên Phiên rõ ràng đối nghịch với anh, ai bảo hắn ghét bỏ thực đơn của cô.
“Tốt! Vậy tớ trước đi xem tủ lạnh có những thứ gì, tớ cũng sẽ giúp một tay.”
Duật Đát Yên vừa nói vừa đi về phía phòng bếp, muốn tránh khỏi ánh mắt như muốn giết người của Thượng Quan Thác Dương, Thượng Quan Phiên Phiên cười trộm đi sau cô vào phòng bếp, phòng khách lớn như vậy bỗng dư lại còn hai người đàn ông, Thượng Quan Thác Dương rốt cuộc phát hiện ánh mắt quan sát của Viêm Dập Hi.
“Sao lại nhìn tớ như vậy?”
“Hôm nay cậu giống như là không hoan nghênh bọn tớ?” Viêm Dập Hi không có không vui, chẳng qua là cảm thấy kì quái, người này nhất định thích náo nhiệt.
“Nào có? Là cậu nghĩ nhiều quá.” Anh lúng túng, lấy một quyến tạp chí dưới bàn lên làm bộ nghiêm túc xem.
“Tạp chí cầm ngược.” Viêm Dập Hi hảo tâm nhắc nhở.
Thượng Quan Thác Dương nghe vậy liền lật ngược lại cuốn tạp chí, đôi mắ ngước lên mới phát hiện lần này mới là cầm ngược, anh thuận tay ném tạp chí sang một bên. “Sao lại trêu chọc tớ?”
“Trong lòng cậu không có gì thì làm sao tớ có thể đùa bỡn?” Viêm Dập HI bình tĩnh nửa dựa ghế salon, Thượng Quan Thác Dương muốn phản bác, trong phòng bếp truyền đến một tiếng thét lớn, theo sau đó là tiếng nồi rơi xuống vang lên, làm cả hai người đàn ông giật nảy mình.
Hai người vội chạy tới phòng bếp, nhìn thấy vẻ mặt Duật Đát Yên hoảng sợ khua khua con dao thái thịt, Thượng Quan Phiên Phiên co rúm lại trên mặt đất hai tay ôm đầu, rất sợ hãi con dao kia đâm thọt cho một cái, hai người đàn ông hai mặt nhìn nhau.
Thượng Quan Thác Dương tiến lên che chở mèo con còn chưa hoàn hồn, Viêm Dập Hi lại mạo hiểm tính mạng đoạt lấy con dao thái thịt từ bà xã.
“Có con gián, có con gián, có con gián!” Duật Đát Yên cơ hồ thét lên chói tai, cô thật sự bị dọa sợ! “Phiên Phiên cầm lấy cái ly ném nó, em dùng nồi đập nó, nó liền bắt đầu tán loạn, hơn nữa nó còn có thể bay. . . .”
Viêm Dập Hi đem dao thái thịt trên tay để sang một bên, nhìn bộ dạng cô như bị dọa đến nóng nảy mới tính dùng dao chém chết con gián kia, anh thở phào nhẹ nhõm, ôm cô vào lòng trấn an, “Chỉ là một con gián thôi mà, đừng sợ!”
Lơ đãng nhìn thấy trên mu tay mèo con chảy ra máu đỏ tươi, Thượng Quan Thác Dương lập tức nhíu mày, “Em bị thương.”
Sau khi nghe anh nói, lúc này Thượng Quan Phiên Phiên mới cảm thấy đau, “Hình như là bị vụn thủy tinh rạch vào.”
“Con gián kia thì không làm sao, em lại bị làm cho chảy máu, em là đồ ngốc sao?” Anh kéo cô vào ngồi trong phòng khách, lấy hòm thuốc tới cẩn thận kiểm tra vết thương của cô.
“Cũng không phải là em cố ý, em bị con gián dọa lại còn bị anh mắng, em thật sự xui xẻo mà!” Cô cố ý làm bộ uất ức hút hút lỗ mũi, khiến cô còn để ý là con gián thối đó còn nấp trong bóng tối.
“Mình không cẩn thận, không cần giả bộ đáng thương với anh.” Giọng nói Thượng Quan Thác Dương thật không tốt, nhưng động tác bôi thuốc lại vô cùng dịu dàng, “Anh mà nhìn thấy con gián đó, nhất định anh sẽ khiến nó chết rất khó coi!”
“Tốt rồi! Bây giờ em không sao rồi, nhưng mà bây giờ phòng bếp loạn thành đoàn, bữa tối phải làm sao bây giờ?”
“Còn có thể làm gì? Gọi đồ ăn bên ngoài hay là ngoài ăn đều được.”
“Hừ! Bây giờ thì đúng như ý anh rồi.” mất cơ hội thể hiện, cô có vẻ bất mãn, không phải là cô khoe khoang, thức ăn nhẹ cô nấu chưa bao giờ bị đổ thừa!
“Nói với em là muốn ăn thì chính là muốn ăn, em cũng không nghe lời anh nói!” Ngón tay trỏ của anh không khách khí đâm đâm vào đầu cô. “Chờ tay em khỏi, anh sẽ ngày ngày kêu em xuống bếp, nấu đến khi em khóc, nấu đến lúc em không muốn nấu nữa.”
Hai người không coi ai ra gì bận rộn cãi vã, nghiễm nhiên quên mất trong nhà còn có người khác, lông mày Viêm Dập Hi nhíu lại nhìn không khí giữa hai bọn họ, ngay cả Duật Đát Yên cũng cảm thấy khác thường.
“Hello! Các người không còn nhớ rõ sự tồn tại của bọn tớ sao?”
Duật Đát Yên vừa mở miệng, hai người như bị điện giật kéo giãn khoảng cách ra, cô thuân thế ngồi vào giữa hai người, tùy ý quan sát hai anh em này hôm nay rất kì quái.
“Tình cảm giữa hai người khi nào thì tốt vậy?”
“Tình cảm giữa chúng tôi vốn rất tốt, cô muốn khích bác ly gián sao?” Bởi vì chột dạ, Thượng Quan Thác Dương cố ý hung dọa.
“Tôi cũng không phải hoài nghi tình cảm thắm thiết giữa hai người, tôi chỉ cảm thấy thái độ cùng động tác rất kì quái.”
“Cậu suy nghĩ nhiều quá, cậu cùng nghe thấy tớ vừa hừ anh ấy, anh còn mắng tớ ngu ngốc đe dọa tớ, không phải giống như bình thường sao?” Thượng Quan Phiên Phiên vội vàng giúp một tay.
“Nhưng mà. . . .” Có chỗ nào đó không đúng lắm, cô cũng không phải nói quá lên, “Hi, anh hiểu ý em không?”
“Ừ!” Viêm Dập Hi nhàn nhạt đáp một tiếng, “Chuyện như vậy không thể tùy tiện lấy ra đùa giỡn.”
Một câu nói làm thức tỉnh người trong mộng, Duật Đát Yên cuối cùng cũng đi đúng vào vấn đề: “Đúng rồi! Dáng vẻ vừa rồi của hai người, người không biết chắc chắn sẽ nghĩ hai người là một đôi tình nhân.”
Lời này vừa nói ra, hai người trong cuộc đứng ngây tại chỗ, Thượng Quan Thác Dương là người đầu tiên lấy lại tinh thần, không khỏi bội phục tài quan sát của đôi vợ chồng nhạy cảm.
“Cô cảm thấy tôi và Phiên Phiên có thể sao?” Anh ổn định cẩn thận đáp lại, tránh cho nói nhiều sai nhiều, anh đem vấn đề trả lại cho cô.
“Tôi nói ở đây là người khác, tôi đương nhiên biết là không thể nào.” Nếu như có hai anh em nào đó ban đầu không cẩn thận không đi theo lộ tuyến của anh em tốt, điều này cô cũng không dám đảm bảo, nhưng đôi anh em này phải là trăm phần trăm, “Tôi tin tưởng coi như Phiên Phiên yêu anh, anh cũng sẽ không nhìn cô ấy bằng ánh mắt nhìn phụ nữ.”
Người phụ nữ này rốt cuộc là thiên tài hay ngu ngốc? Thượng Quan Thác Dương âm thầm chắc lưỡi hít hà: “này không thể kết quả, không cần cô nói nhảm nhiều như vậy!”
Duật Đát Yên hậm hực tự tìm mất mặt, suy nghĩ một chút vẫn cảm thấy không đúng, “Phiên Phiên, tớ vẫn nên nhắc nhở cậu một chút, Dương người này mặc dù miệng lưỡi ti tiện, tớ cũng phải thừa nhận cả người anh ta đều là hàng tốt nhất, chỉ kém Hi một chút xíu, bên ngoài hai người nên giữ khoảng cách một chút, đừng để cho những người đàn ông khác vì ánh sáng trên người anh trai cậu mà không dám đến gần cậu, nếu không cậu hãy chuẩn bị cả đời không ai thèm lấy đi!”
“Không ai thèm lấy coi như xong, nếu như không phải gả cho người đàn ông trong lòng, tớ cả đời cũng không đến được với hạnh phúc.” Phát ra từ nội tâm, Thượng Quan Phiên Phiên nói lời đầy ẩn ý.
“Chúng ta ra ngoài ăn đi! Tôi di lấy xe trước.” Thượng Quan Thác Dương nghe ra được cô ý tai ngôn ngoại, nhưng anh không có cách nào làm vẻ thản nhiên như cô.
Anh không xác định cô cứ cố sống cố chết đoạn tình cảm không thể nói cho ai biết này sẽ có hạnh phúc, đừng nói là mặc váy cưới, làm mẹ, ngay cả quan tâm chăm sóc bọn họ đều phải cẩn thận, bị thương chảy máu cũng không thể quang minh chính đại nhờ bả vai anh làm nũng ăn vạ, một khi chân tình lộ ra thì phải tìm một đống lý do giải thích nửa ngày. . . .Đáng chết! Anh không muốn cô uất ức cả đời như vậy.
Có lẽ đối mặt với đám người từng giây từng phút nhắc nhở anh về quan hệ máu mủ, bọn họ luôn phải đối mặt với thế giới hiện thực, thay vì đợi đến cái ngày không báo trước sẽ tới đó, phải chăng nhịn đau rồi biến tất cả quay trở lại quỹ đạo ban đầu sẽ tốt hơn?
Truyện khác cùng thể loại
209 chương
28 chương
50 chương
160 chương
10 chương
45 chương