Trong lòng đầy chờ mong, Nhan Tương Tương chờ rất lâu, cố tình đợi nhưng không nghe ông xã trả lời. Cô nhịn không được, đôi mắt đang nhắm chặt không khỏi lặng lẽ hé nhìn, thầm muốn trộm dò xét biểu tình lúc này của người đàn ông kia. Không ngờ rằng, Phó Hạo Phong vốn là đang ôm cây đợi thỏ, chờ cô chui đầu vào rọ, chờ ánh mắt cô nửa chột dạ, nửa thẹn thùng tự động nhìn anh. "Sao... Sao anh lại không nói lời nào?" Trái tim Nhan Tương Tương đập thật nhanh. Cô đặc biệt cảm thấy bàn tay anh chậm rãi, âu yếm sau lưng cô theo đường cong trên thân thể cô. Bàn tay tục tằng, to lớn, thoải mái đặt trên bầu vú đẹp đẽ của cô, khiến cho hơi thở của cô trở nên gấp gáp. "Nói cái gì?" Anh biết rõ mà vẫn cố tình hỏi. Khóe miệng nhẹ nhếch lên, vừa gợi cảm, vừa đáng giận. "Đương nhiên là nói... nói chuyện mà em vừa hỏi anh đó!" Da mặt cô mỏng như vậy mà lại muốn anh thành thật với cô; nhưng đáng giận là, cho dù, cô cố tình muốn biết thế nào cũng không được, chỉ biết bị anh cười nhạo thôi. "Anh quên em vừa hỏi cái gì rồi. Em hỏi lại lần nữa được không?" "Cái gì? Anh... Anh..." Gã đàn ông này lại trêu cô rồi! Nhan Tương Tương xấu hổ, ảo não không thôi. Trong lòng cô lại trỗi lên cảm giác tủi thân. Lần này, cô ảo não khẽ cắn viền môi, không chịu nói gì. Hốc mắt cũng hơi hồng lên. Bộ dáng quật cường khiến ai trông thấy cũng phải đau lòng. Hai mắt Phó Hạo Phong trùng xuống. Trong lòng anh cũng không khỏi thở dài. Anh nâng khuôn mặt hồng hồng của cô lên. Đôi môi bạc dịu dàng lại tham lam hôn giữ hai cánh môi đầy đặn, nhấm nháp thêm một lần nữa. "Cô bé ngốc..." Nhan Tương Tương, theo bản năng, dựa sát vào người anh. Cả người cô rơi vào trong cái ôm ấp rắn chắc của ông xã. Nhưng, vừa nghe đến anh câu mắng mỏ người khác, cô khẽ giãy dụa, đứng lên, không phục đáp trả. "Em không phải là cô bé ngốc! Anh... Anh... Anh ghét nhất bị..." Thấy trong mắt cô đã ầng ậng một tầng nước, đã rất muốn chảy ra, trái tim Phó Hạo Phong muốn nổ tung. Cánh tay cường tráng ôm cô càng lâu, càng nhanh. "Hư... Ngoan nào, đừng khóc." Anh hoảng hốt ôm lấy dáng người mềm mại của cô. Rồi anh lại đặt lên môi cô một nụ hôn nữa. "Em... Em... Người ta không phải là cô bé!" Nước mắt cô đã muốn chảy xuống rồi. Nhưng cô rất thích cảm giác được anh ôm ấp. Nhan Tương Tương chôn mặt mình trong vòng tay anh, khụt khịt mũi, nói bằng giọng xấu hổ. Hai người ôm nhau một lát, chia sẻ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau. Giờ khắc này còn gây xúc động cho trái tim Nhan Tương Tương hơn cả giây phút kích tình. Sau đó, mãi cho đến khi Nhan Tương Tương thấy hơi buồn ngủ, người đàn ông đang ôm lấy cô mới đột nhiên, thản nhiên nói bên tai cô. "Tương Tương, em còn nhỏ, còn rất trẻ. Đợi vài năm nữa hãy làm mẹ nhé?" Cái gì? Mí mắt Nhan Tương Tương đang trĩu xuống, bỗng xốc lên. Cơn buồn ngủ lập tức biến mất. Cô nhanh chóng nâng mặt lên, ánh mắt vội vàng, nhìn vào mắt anh. "Em đã hai mươi ba tuổi rồi. Em không còn nhỏ nữa. Em... Em tuy rằng còn trẻ tuổi, cũng không có kinh nghiệm; nhưng chỉ cần anh cho em cơ hội, em nhất định sẽ làm một người mẹ tốt." Phó Hạo Phong hơi mỉm cười. "Vài năm nữa rồi hãy nói. Bây giờ, em còn chưa tốt nghiệp đại học mà." Đương nhiên, anh tin rằng, nếu bà xã anh mang thai, chắc chắn sẽ làm một người mẹ tốt. Anh cũng rất chân thành chờ mong ngày đó đến. Nhưng dù sao, cô vẫn còn học ở trường. Anh không muốn cô phải vất vả. Chỉ là, dụng tâm với cô, anh không quen lấy ngôn ngữ để thể hiện. Anh chỉ dùng hành động, luôn luôn làm nhiều hơn nói. "Hạo Phong, em muốn có con. Em muốn sinh con cho anh. Con của chúng ta nhất định sẽ rất đáng yêu, rất đáng yêu." Cô ghé vào trong lồng ngực anh, chớp đôi mắt to nhìn anh, ý muốn thay đổi suy nghĩ của anh. Đáng tiếc, tính tình Phó Hạo Phong kiên cường. Tác phong làm việc ngang ngược muốn chết. Một khi, anh đã quyết định chuyện gì, tuyệt đối không dễ dàng thay đổi. Anh nhìn cô thật sâu. Khuôn mặt anh tuấn lại sâu sắc khó lường, cũng không chấp thuận lời nói của cô. Nhan Tương Tương quả thật không thể tin được. Thì ra, lý do chồng cô không chịu để cô có thai là vì cho rằng cô còn nhỏ, còn rất trẻ. Chuyện này không khỏi... coi thường người khác quá đi! Trong lòng rầu rĩ, cô đột nhiên lớn mật, hôn anh, chủ động công kích. Cô học từng chuyện anh đã làm với cô. Bàn tay mềm mại, nhỏ bé bắt đầu âu yếm thân hình rắn chắc, nam tính. Thậm chí, cô còn nhẹ phá phách nụ hoa có màu chocolate, kích thích anh. "Tương Tương?" Phó Hạo Phong không khỏi phát ra tiếng rên rỉ khàn khàn. Anh, theo bản năng, hôn trả lại. Bốn cánh môi thấm ướt lẫn nhau. Đầu anh hơi ngẩng lên. Anh cảm thấy đôi môi đầy đặn lướt qua chiếc cằm cứng rắn, cổ họng đang rung động của anh, đi tới lồng ngực anh... Sau đó, nụ hoa mẫn cảm của anh rơi vào trong cái miệng nhỏ nhắn, ấm áp của cô; bị cô lấy môi, lấy lưỡi, lấy hàm răng trắng mịn bừa bãi mút lấy. "Tương Tương..." Tiếng anh gọi càng khàn gấp bội, giống như vừa khổ sở, vừa ngọt ngào. Toàn thân Nhan Tương Tương cũng nóng lên. Máu trong cơ thể đang sôi trào. Cô ít khi chủ động. Nhưng bị người đàn ông này "dạy dỗ" suốt ba năm, nên đến khi phản kích, cô tin rằng bản thân cũng có thể làm tương đương vậy. Bàn tay nhỏ bé, mềm nhũn, mơn trớn cái bụng gầy gò của anh; không hề chần chờ cầm lấy ngọn lửa dục vọng trong quần lót đã gắng gượng từ lâu của người đàn ông kia. Cái nắm lấy cuả cô khiến cả người Phó Hạo Phong run lên, phun ra tiếng rên rỉ khiến người ta đỏ mặt. "Hạo Phong, em đã trưởng thành rồi. Đừng coi em là trẻ con nữa..." Sự trêu chọc của cô làm cho người đàn ông kia như phát cuồng. Phó Hạo Phong mạnh mẽ xoay người, đem cô đặt dưới thân mình, bắt đầu tiếp nhận quyền chủ động. Anh không lên tiếng, chỉ chuyên tâm hôn lên đôi môi như cánh hoa anh đào, mở hai chân cô ra, đưa dục hỏa cứng rắn nóng như lửa đốt vào trong cơ thể cô. Anh tiến đánh vào nơi sâu kín trong cô, dùng sức giữ lấy cô. "A a..." Tương Tương nhíu mày, kinh hoảng kêu, giống như là bị điện giật trong nháy mắt. Lúc này đây, sự cuồng bạo, mãnh liệt kết hợp với xâm nhập sâu thẳm. Trái tim Phó Hạo Phong đập mạnh. Hơi thở thô ráp. Cách anh giữ lấy cô, mười phần là dã man, chứng minh đầy đủ là anh hoàn toàn bị dụ hoặc, vốn chẳng có cách nào để níu giữ lý trí. Nhan Tương Tương tuyệt không để ý cư xử thô bạo của anh. Cô muốn trêu đùa anh đến mất đi lý trí. Cô cố gắng đi theo tốc độ của anh. Hai chân mạnh mẽ giữ lấy thắt lưng khỏe mạnh của anh, vuốt ve cái mông gầy. Nơi đó cố gắng vặn xoắn lấy vật thô to của anh, cảm thụ được nhiệt độ nóng bỏng của anh. Không thể thua. Cô thật sự rất muốn thắng. Cô như muốn vặn xoắn mạnh mẽ anh trong thân thể, muốn anh đạt tới cao trào, sau đó, không khắc chế được mà tiết ra mầm mống trong vườn hoa ấm áp của cô... Cô muốn thắng... Cô yêu người đàn ông này. Cô muốn sinh con cho anh. Cho nên, cô nhất định phải thắng! Kết quả... không nghĩ tới... lại là thua. Thật quá thất vọng. Nhan Tương Tương thật sự không hiểu, không rõ nổi tại sao người đàn ông, toàn diện không thể khống chế kia, ở "khoảnh khắc cuối cùng" luôn có thể rút ra khỏi giữa hai chân cô, đẩy cô đến nơi cực lạc cao vút, cũng không muốn đổ vào người cô. Cứ tiếp tục như vậy, thì bao giờ cô mới có thể có thai đây? Haiz, thật đau đầu...