"Hạo Phong..." Nhan Tương Tương kêu khóc. Yêu dịch luồn lách chảy ra. Cô đạt tới cao trào. Thân thể không ngừng run run. Phó Hạo Phong cũng vậy, bị ép buộc đi tới điểm cực hạn. Anh gầm nhẹ, dùng sức va chạm vài cái liên tục. Đột nhiên, anh rút ra khỏi giữa hai chân cô, giữ lấy cô. Anh nắm chặt dục vọng sưng to, khiến cho dòng suối trắng muốt, đặc quánh bắn lên trên cái bụng bằng phẳng của cô.... Kích tình qua đi, trở lại sự thật, vấn đề vẫn đang tồn tại. Trong lúc ý thức Nhan Thương Tương mơ màng, mờ mịt, cô cảm thấy ông xã cô đã mang giấy thấm và khăn mặt giúp cô lau sạch tinh dịch trắng trắng, dính dính trên bụng cô. Động tác của anh rất dịu dàng. Anh hạ mình vì cô lau rửa, giống như cô là một con búp bê bằng thủy tinh, cần phải che chở chu toàn. Anh dịu dàng hôn lên khuôn mặt cô. Sau đó, anh nằm xuống bên cạnh cô, để cô gối lên tay anh. Nước mắt không muốn rơi nhưng trong lòng cô ê ẩm, ánh mắt cũng ê ẩm. Cô khẽ cắn khóe môi. Một viên chân trâu theo gò má rơi xuống, chảy vào giữa chăn đệm. "Vì sao lại khóc?" Bàn tay to lớn, ấm áp cầm lấy mặt cô, khiến cô không thể không đối mặt với anh. "Là tại anh vừa dùng quá sức, khiến em bị đau sao?" Phó Hạo Phong thấp giọng hỏi. Khóe miệng lại thản nhiên rỉ ra ý cười. Câu hỏi không đúng. Anh vừa hỏi, nước mắt Nhan Tương Tương không ngừng được, cứ chảy xuống. Phó Hạo Phong bị dọa đến phát hoảng, vẻ mặt trở nên đầy lo lắng. "Sao vậy? Thật là bị thương sao? Tương Tương, đừng khóc. Để anh xem xem. Đừng khóc mà!" Nói xong, anh đã đứng bật dậy, giúp cô kiểm tra. "Không có đâu..." Nhan Tương Tương nhanh chóng phủ nhận, lấy tay lau đi dòng nước mắt. Động tác cô hơi có vẻ trẻ con. Ngay cả cách bĩu môi, đỏ mặt cũng rất đáng yêu. "Chỉ là em... muốn khóc mà thôi. Không có việc gì..." Nghe vậy, tâm tình Phó Hạo Phong hơi ổn định lại. Anh nằm xuống, gối tay lên đầu. Sau vài giây chăm chú nhìn cô, anh rốt cuộc hỏi. "Vì sao?" "Cái gì... vì sao?" "Vì sao muốn khóc?" Anh ta... Anh ta còn dám hỏi vì sao? Nói đi không bằng nói lại, chẳng phải đều vì anh ta sao? Nhan Tương Tương khụt khịt mũi, chớp chớp mi mắt sũng nước, quyết định lên tiếng rõ ràng. "Anh.... Anh còn không nói cho em biết, cô gái kia là ai? Hai người có quen nhau sao? Có... Có phải anh thích kiểu con gái bề ngoài yểu điệu, khôn khéo như vậy không..." Ánh mắt Phó Hạo Phong thâm thúy. Bị chất vấn như vậy nhưng vẻ mặt anh, thoạt nhìn, lại lộ vẻ sung sướng. Anh lấy ngón tay âu yếm cái má non mịn, hồng hồng. Một lúc lâu sau, anh mới thản nhiên nói ra tiếng. "Cô gái kia tên là Hiệp Lâm Đạt. Năm ngoái, khi anh đi New York công tác, đã gặp ở một bữa tiệc xã giao của giới kinh doanh. Ba cô ta và công ty chúng ta có hợp tác làm ăn." "Cô ấy thích anh." Nhan Tương Tương nói, có chút chua xót. "Cô ấy đặc biệt đến Đài Loan để theo đuổi anh, đúng không?" "Vậy mặc kệ cô ta theo đuổi. Mặc kệ cô ta vui vẻ đi. Dù sao, kết quả vẫn chỉ là công dã tràng mà thôi." Ngón tay thô ráp vỗ về đôi môi như đóa hoa hồng của cô. Ánh mắt anh trở nên càng sâu. Nhan Tương Tương có chút vô tội, chớp chớp mắt. Dường như, cô không quá hiểu được ý tứ của anh. Anh thấp giọng cười. "Bé con ngốc nghếch, khó hiểu như vậy sao? Anh là hoa đã có chủ, đã bị em đánh dấu chủ quyền từ lâu. Người con gái khác có ý tứ với anh, đó là chuyện của các cô ấy. Dù sao, anh đã có người nâng khăn sửa túi từ lâu. Cô gái Hiệp Lâm Đạt kia còn có gì để mà theo đuổi?" Nghe vậy, khuôn mặt cô lại đỏ hồng trở lại, lộ hết ra ngoài. Nhan Tương Tương than thở. "Em mới không theo đuổi anh. Em... Em... Không có!" Hai người họ, không ai theo đuổi ai. Dường như, hai người cứ tự nhiên ở bên nhau. Cô đã thích anh từ lâu. Ba cô lại vì cô mà an bài chuyện hôn nhân. Cô thật sự cam tâm tình nguyện gả cho anh. Chỉ là, cái cảm giác "theo đuổi" này,... cô thật sự chưa có hưởng qua... Nghĩ tới việc đó, Nhan Tương Tương đột nhiên nghĩ đến lý do cô và anh kết hôn. Nghĩ tới nghĩ lui, anh cũng vì báo đáp ba cô đã có công bồi dưỡng anh. Trái tim cô lại thấy đau đớn. Cô khẽ nhíu mày, âm thầm thở dài. Thử vài lần, cô mới cố lấy dũng khí hỏi."Hạo Phong,... vì sao chúng ta... Anh... anh... Chuyện đó..." "Rốt cuộc, em muốn nói cái gì?" Phó Hạo Phong lại cười nhẹ, hôn lên trán cô. "Ai..." Vẫn là, muốn nói lại thôi. "Khó nói như vậy sao?" "Vì... Vì sao anh lại không bắn ở bên trong em?" Rốt cuộc, Nhan Tương Tương nhắm chặt mắt, nói ra. Trong phòng im lặng vài giây, người đàn ông hiểu ra, cười vui vẻ. Thế này, Phó Hạo Phong mới hiểu rõ, rốt cuộc, có chuyện gì khiến cho bà xã anh phiền não không thôi, còn phiền não đến độ nước mắt ngắn, nước mắt dài. Thì ra là vì việc này...