Vạn Tố Y mím môi cười, cô không muốn thừa nhận, nhưng mà biểu hiện lúc nãy đúng là rất buồn cười. “Rốt cuộc em đang cười gì vậy?” Mạnh Kiều Dịch không biết cô đang cười điều gì, nhưng nhìn thấy nục cười của cô, khóe môi anh cũng nhếch lên. “Không có gì... chỉ là em thấy...... ông chủ Mạnh và Tào Lan tranh cãi với nhau rất giống hai người mẹ đang tranh cãi bảo vệ cho con mình.” Vạn Tố Y cắn môi, nói xong câu này, nét cười trên mặt cô càng đậm hơn. Cảnh vừa nãy đúng là rất giống, Tào Lan luôn miệng nói con trai bà tốt cỡ nào, còn Mạnh Kiều Dịch lại luôn phủ nhận, hai người tranh lên cãi xuống, Vạn Tố Y đều cảm nhận được. Vạn Tố Y vẫn chưa hết buồn cười, Mạnh Kiều Dịch liền giơ ngón tay búng lên trán cô một cái: “à? Đấy là sự sỉ nhục đối với chồng em đấy, mà em vẫn cười vui vẻ vậy à?’ “Đâu có, chỉ là em thấy hay thôi mà.” Vạn Tố Y xoa trán nói, nụ cười vẫn chưa tắt trên gương mặt cô, xem ra tâm trạng cô rất tốt, ít nhất thì sự xuất hiện của Tào Lan không mấy ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.” Vạn Tố Y nhanh chóng chuyển sự chú ý đi chỗ khác, cô cúi người trêu đùa với Mi Mi: “đáng yêu thật đấy.” “Mạnh tiên sinh, anh sờ Ui Da xem, lông Ui Da mềm mượt lắm.” Vạn Tố Y một tay vuốt ve đầu Ui Da, tay còn lại kéo tay Mạnh Kiều Dịch mà nói. Mạnh Kiều Dịch cảm giác được Vạn Tố Y muốn cô sờ con mèo, Mạnh Kiều Dịch vội rụt lại: “anh biết nó mềm rồi.” “Anh còn chưa sờ thử sao biết mềm?” Vạn Tố Y chưa nhìn thấy nét sợ hãi trên gương mặt Mạnh Kiều Dịch nên muốn anh bước gần hơn để cảm nhận. Mạnh Kiều Dịch vốn là người đàn ông không thích biểu hiện cảm xúc lên nét mặt, nhưng Vạn Tố Y lúc này lại rất phấn khích mà kéo tay anh, khiến anh rất khó lòng chối từ. Mạnh Kiều Dịch nhìn Vạn Tố Y, bàn tay cô đang nắm chặt tay anh dần dần nới lỏng, cô cầm tay anh đặt lên mình Ui Da. Mi Mi hình như cảm giác được Mạnh Kiều Dịch không mấy thân thuộc, nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch đưa tay lại gần liền né đi rồi rung lên vài cái, thân hình bé nhỏ lùi lại phía sau chiếc lồng thì hết đường để tránh, cuối cùng vẫn chịu để Mạnh Kiều Dịch chạm vào. Mạnh Kiều Dịch chỉ chạm vào một cái, sau đó liền lập tức rụt tay lại. “Thích không?” Vạn Tố Y hỏi Mạnh Kiều Dịch với ánh mắt chờ đợi. Trên người Vạn Tố Y có đầy đủ phẩm chất của một người thích nuôi mèo, cô thích mèo, muốn mọi người xung quanh cũng thích mèo, thật sự coi vật nuôi như người nhà vậy. “Ừ.” Mạnh Kiều Dịch cười với Vạn Tố Y một cái thật nhạt. Vạn Tố Y vui mừng xoay người lại bế bổng Mi Mi từ trong lồng ra, đầu cô cúi xuống chạm vào Mi Mi mà nói: “Ui Da, chị đưa em về nhà nhé, có muốn về nhà với chị không?” Mạnh Kiều Dịch đứng nhìn Vạn Tố Y và Ui Da âu yếm, không nói gì, anh giơ tay phát hiện có lông mèo bám trên bàn tay mình, liền hạ giọng hỏi chủ tiệm: “ở đây có nhà vệ sinh chứ?” “Có đấy, phía trước rẽ trái.” Chủ tiệm khách khí trả lời Mạnh Kiều Dịch rồi chỉ đường. Mạnh Kiều Dịch gật đầu, rồi đi về phía mà chủ tiệm chỉ. Trong tiệm thú cưng không chỉ có mèo, mà còn có chó. Mạnh Kiều Dịch rẽ trái đi vào, bên ngoài nhà vệ sinh xếp đầy lồng nhốt toàn chó con, chúng hình như rất lâu không nhìn thấy người lạ mặt, thấy Mạnh Kiều Dịch đi vào liền nhất thanh sủa rất hưng phấn. Mạnh Kiều Dịch cau mày đi vào bên trong, anh chắc chắn không nghĩ đến mình cũng có ngày này, phải đi cùng ai đó đến tiệm thú cưng, chỗ này vốn là nơi cấm địa đối với anh.Đừng nói là vào tiệm thú cưng, ngay cả vật nuôi anh cũng chạm rồi, cũng không thấy có vấn đề gì. Mạnh Kiều Dịch miễn cưỡng rửa tay, lông mèo không còn bám nữa nhưng anh vẫn cảm thấy chưa rửa sạch. Lúc Mạnh Kiều Dịch từ trong đi ra, Vạn Tố Y hình như đã thương lượng xong chuyện với chủ tiệm, tay cô ôm Mi Mi, còn xách cả một cái lồng. “Mạnh tiên sinh, chúng ta đi thôi.” Vạn Tố Y cảm ơn chủ tiệm, vui vẻ tuyên bố với Mạnh Kiều Dịch. Mạnh Kiều Dịch nhìn con mèo trong lòng Vạn Tố Y một cái, con mèo cũng ngước ngước lên nhìn anh. Nó hình như rất không thích nhìn thấy Mạnh Kiều Dịch, kiêu ngào lườm anh một cái, tiếp đó kiền lười biếng nhắm mắt lại, vẻ như rất khinh thường Mạnh Kiều Dịch. “Đưa nó về nhà sao?” Mạnh Kiều Dịch khẽ động đậy khóe môi, còn quay sang hỏi Vạn Tố Y một câu để xác nhận lại. Vạn Tố Y một tay xoa đầu Ui Da, thành thật mà trả lời: “vâng, em muốn đưa nó về nhà từ lâu lắm rồi.” “Y Y, em có cho rằng, nuôi mèo thì nuôi từ hồi còn bé mới đáng yêu không?” Mạnh Kiều Dịch cười nhạt, mờ ám mà chỉ mèo con có bộ lông ngắn hơn trong lồng mà nói.” Mèo lông ngắn chưa hẳn đã ít lông, nhưng quan trọng vẫn là, chúng sẽ ít rụng lông hơn con Ui Da này. Đây là đề xuất của Mạnh Kiều Dịch, nhưng Vạn Tố Y lại không hề bị lay động: “Nhưng em vẫn nuôi Ui Da hơn.” Lần này, Vạn Tố Y nhất quyết không đổi ý, Mạnh Kiều Dịch nhìn cô, hiểu được sự cố chấp của cô trong chuyện này. Mạnh Kiều Dịch không nói thêm lời nào mà gật đầu đồng ý: “đi thôi” Vạn Tố Y đang dùng vẻ mặt cầu xin nhìn Mạnh Kiều Dịch, lúc anh đồng ý, liền lập tức lộ ra nụ cười: “vâng” Cô vừa nói, một tay vừa bỏ Ui Da vào trong lồng, nhanh chóng xách ra đặt trong xe. Vạn Tố Y đưa Ui Da về nuôi không phải mất đồng nào, Ui Da ở tiệm này lâu rồi mà không hề có người hỏi mua. Vạn Tố Y đưa Ui Da về nuôi là giúp chủ tiệm, nhưng Vạn Tố Y đưa Ui Da về không phải vì nuôi nó không cần bỏ tiền. Là vì Vạn Tố Y thấy nó đáng yêu, lại có tình cảm với nó, cô muốn chăm sóc cho Ui Da, và quan trọng là nếu như Vạn Tố Y cũng không nuôi Ui Da thì có thể Mi Mi sẽ phải ở trong lồng của tiệm thú cưng cả đời. Ui Da hình như biết được sau này sẽ được tự do, nó ở trong lồng còn cách thanh chắn mà cọ vào người Vạn Tố Y, như muốn nói cảm ơn Vạn Tố Y đã đưa nó ra ngoài. Mạnh Kiều Dịch đang lái xe quay ra nhìn Vạn Tố Y, đang chơi đàu vui vẻ với mèo con, hỏi: “Sao nó lại có tên là Ui Da?” “Đó là vì hồi chủ tiệm nhặt được nó toàn thân là máu, chủ tiệm bị dọa cho thốt lên tiếng ui da! Sau đó được chăm sóc rất tốt và nuôi trong tiệm, ai nhìn thấy nó cũng đều thốt lên ui da, con mèo đẹp quá. Hỏi rõ tình trạng của nó xong lại không muốn nuôi một con mèo hay ốm.” Những người thích Ui Da nhưng không muốn nuôi mèo hay ốm đều thốt lên ui da tiếc quá nhỉ. Vạn Tố Y vuốt ve Ui Da, cười: “sau đó, nó có tên là Ui Da thôi.” “Nghe có vẻ rất thú vị.” Mạnh Kiều Dịch bị lời giải thích của Vạn Tố Y khiến cho buồn cười: “thảo nào nó kiêu ngạo đến thế” Chắc là nó cho rằng cái tên của nó là một lời tán dương, ví như, ui da sao có con mèo xinh đẹp thế này. Nó chắc chắn cho rằng, đây là lời tán dương của con người dành cho nó.