Giống như ngày thường đi làm, Doãn Quang Huy mặc âu phục, giày da bóng loáng, ngồi trong phòng làm việc của anh. Một tay chống trán nhìn tài liệu, một tay xoay bút, vô cùng buồn chán nghe chị Hà báo cáo công việc phải làm. "Ba giờ chiều có buổi họp với cửa hàng tư nhân… Bộ tài vụ đang có bản kế hoạch tiền thưởng cuối năm… Dây chuyền nhà thuốc tây muốn điều chỉnh tỷ lệ hoa hồng… Phóng viên của tuần san Minh Nhật muốn phỏng vấn…” Thời gian họp, địa điểm tiêu thụ, doanh thu, tài vụ, nhân sự, cửa hàng tư nhân… Những chuyện này đơn giản không đơn giản, nói khó cũng không khó. Từ nhỏ tới lớn, Doãn Quang Huy ở nhà đã nghe quen tai, cùng với vài năm thực hành chiến đấu, bản lĩnh đã sớm luyện thành một cách thuận thục, điêu luyện. “Tôi có thể thông cảm những nhà thuốc tây dây chuyền có đường lối nâng cao tỉ lệ hoa hồng, nhưng con số của bọn họ đòi tăng vượt quá quy định. Chị Hà, chị đưa cho tôi số lượng tiêu thụ trong mấy năm nay của bọn họ, thuận tiện kêu người phụ trách cửa ra vào lại đây.” Doãn Quang Huy vừa xác nhận con số trong hồ sơ vừa xoay bút nói. Anh mơ hồ nhớ lại trước đó vài ngày, người phụ trách sửa chữa cửa ra vào đã bị thay đổi, anh hi vọng chỉ là đổi người chứ không phải lợi dụng sự thay đổi này thương lượng giá tiền mới, chiếm lời của công ty. "Vâng" Chị Hà gật đầu, ghi xuống vào mục giao phó công việc. "Còn nữa, chị vừa mới nói phóng viên bên tuần san muốn hẹn giờ phỏng vấn, không phải lần trước đã từ chối rồi sao?” Anh rất ít xuất hiện trước mặt công chúng, chuyện phỏng vấn với báo chí và tuần san có thể tránh được thì sẽ tránh. Từ trước tới giờ, chị Hà luôn hiểu rõ tâm ý của anh, nên bây giờ lại hỏi lần nữa khiến anh có chút ngoài ý muốn. Doãn Quang Huy tiếp tục xoay xoay cây viết trong tay. "Tôi hiểu ý của Tổng giám đốc. Nhưng chuyện phỏng vấn này là do cụ tổng giám đốc đích thân gọi điện thoại tới giao phó. Nghe nói người ký giả của tuần san là bạn cũ của ông ấy.” Chị Hà thành thật trả lời. Được rồi, nếu ký giả là bạn bè của cha thì sẽ không lắm chuyện xảo trá mà hỏi về vấn đề riêng tư. Doãn Quang Huy suy nghĩ một chút, dừng tay xoay viết rồi nhún vai. “Vậy thì chị sắp xếp thời gian đi.” “Vâng.” Chị Hà cúi đầu ghi chép vào lịch làm việc. “Chiều nay tôi muốn tham dự hội nghị cửa hàng buôn bán tư nhân. Cuối năm rồi, nên lộ mặt một chút, sang năm hợp tác sẽ vui vẻ hơn. Chị Hà, chị nhớ chuẩn bị một chút quà lễ cho mọi người mang về.” Doãn Quang Huy tiếp tục vừa xoay viết vừa dặn dò công việc. *DĐ*LQD*DN* Xoay viết nữa chừng thì chợt nhớ ra chuyện gì đó, trong lòng trở nên minh mẫn hơn hỏi: “Đúng rồi, kết quả quay thử cho người phát ngôn hàng năm ra sao rồi?” Lăng Lỵ có trúng tuyển không? Chắc là phải trúng tuyển rồi chứ? Nhớ tới lời lẽ chính nghĩa cổ vũ khen ngợi anh cùng với bộ dạng phiền não đuổi anh ra khỏi phòng của Lăng Lỵ mấy ngày trước đây, Doãn Quang Huy không khỏi mềm lòng, trong lòng ấm áp, bờ môi không tự chủ được mà nở một nụ cười. “Đã quyết định rồi, là cô Lăng.” Chị Hà trả lời. Cho dù Tổng giám đốc không đặc biệt đề ra, cơ hội thắng của Lăng Lỵ rất lớn. Cô rất chuyên nghiệp, tươi mát, thật phù hợp với hình tượng của ‘Lệ Ảnh’. Trở ngại duy nhất của cô chính là cô không được nổi danh, nhưng điều này chưa hẳn là một yếu điểm. Có khi, người phát ngôn quá nổi tiếng sẽ khiến gia tăng cảm giác xa cách của nhãn hiệu. Cho nên, chuyện Lăng Lỵ trở thành người phát ngôn hình như không gây ra bất cứ dị nghị nào. “Tốt.” Doãn Quang Huy gật đầu. Lăng Lỵ lúc nào cũng lo lắng tới sự nghiệp của mình, nhất định sẽ rất vui vẻ nhận được công việc này. Nhưng… Nghĩ tới cô, Doãn Quang Huy lại nhớ tới bọn họ gần như là không có bất cứ chung đụng nào. Mấy ngày nay, không biết Lăng Lỵ bận rộn chuyện gì, rõ ràng là ở chung với anh, nhưng lại đi sớm về muộn. Cho dù gặp anh ở phòng khách thì cũng chỉ là tán dóc vài câu rồi vội vã tránh né trở về phòng… Kỳ quái? Tại sao cô lại khó làm quen như vậy? Tại sao cô không thể gần gũi với anh nhanh một tí? Cho dù cùng anh xem TV trong phòng khách cũng không đến nổi nào mà. Giống như… có chút nhớ cô thì phải? Không phải, không chỉ có chút mà thôi… Doãn Quang Huy dừng lại động tác xoay viết. “Đã báo cho cô ấy chưa?” Doãn Quang Huy hỏi. “Hôm nay sẽ thông báo. Tổng giám đốc có chuyện gì đặc biệt cần giao phó sao?" Chị Hà ngước mặt nhìn về phía Doãn Quang Huy, nheo nheo mắt. Cô có cảm giác, hình như Tổng giám đốc có gì đó khác thường với cô Lăng này? Sức phản ứng của cô giáo trung học mạnh đến như vậy sao? Giao phó? Anh muốn giao phó cái gì? Lăng Lỵ là một người mẫu có nhiều kinh nghiệm phong phú. Anh không nên lo lắng về mặt lĩnh vực chuyện nghiệp của cô. Hơn nữa, toàn bộ mọi người trên dưới ở công ty đều chuyên nghiệp hơn anh về mặt sản phẩm cũng như người phát ngôn. Doãn Quang Huy nghĩ tới nghĩ lui đều không nghĩ ra phải nên dặn dò cái gì. Nhưng mà, hình như có một chuyện rất quan trọng, một chuyện mà khiến anh không thể tập trung tinh thần… A, đúng rồi! Có có! Doãn Quang Huy nghĩ ra. “Bảo cô ấy ăn cho mập một chút.” Anh dặn dò một cách vô tư. Ăn cho mập một chút? Chị Hà khẽ nhướng mày. “Tổng giám đốc, tôi không hiểu ý của cậu.” Trong lòng đầy nghi vấn, chị Hà dùng thái độ chuyên nghiệp nhất của cấp dưới, đáp lại một yêu cầu không có chút chuyên nghiệp nào của cấp trên. “Cô ấy gầy quá! Tôi không muốn người phát ngôn gầy như vậy.” Doãn Quang Huy nói một cách vô cùng nghiêm túc. “Lên TV sẽ mập ra một chút.” Không phải bây giờ lên màn hình thì nên coi trọng hình dáng hay sao? Chị Hà trả lời hết sức nghiêm túc. "Không cần không cần. Cho dù lên TV nhìn vừa vặn thì sao? Những năm gần đây, phụ nữ có thân hình đầy đặn đi đâu hết rồi, toàn là mặt nhọn? Lên hình có chút mập mập thì sẽ nhìn thân thiện hơn một chút, không có cảm giác xa cách. Chúng ta đều là người bình thường, không phải sao?” Doãn Quang Huy thật khâm phục mình lanh trí. Nếu anh có thể tham gia thi hoa hậu quốc tế, nhất định sẽ thắng giải ứng xử. Nói như vậy cũng rất có lý… Chị Hà chần chờ một lát: “… Tôi sẽ liên lạc với người thông báo kết quả thử ống kính cho cô Lăng, dặn dò chuyện này.” YES! Trong lòng Doãn Quang Huy lớn tiếng hoan hô. "Còn có chuyện gì khác không?" Trong lòng reo hò nhưng câu hỏi của Doãn Quang Huy có vẻ bình thản một cách khác thường, giống như là đang cố ý che dấu cái gì. Trên mặt lại không lộ ra quá nhiều tâm tư. "Không có." Gương mặt lúc nào cũng đầy biểu tình của Tổng giám đốc đột nhiên lại không có chút phản ứng nào, đây không phải là giấu đầu lòi đuôi hay sao? Xem ra Tổng giám đốc rất thích cô giáo trung học của mình, hay là… rất thích cô Lăng? Chị Hà âm thầm suy nghĩ. “Vậy thì chị mau gọi người thay cửa sổ mới vào đi, và sắp xếp thời gian phỏng vấn của tạp chí. Tôi muốn làm cho xong những chuyện này. Buổi chiều sau khi họp xong tôi sẽ không trở lại phòng làm việc. Có chuyện gì khẩn cấp thì gọi điện thoại cho tôi.” Doãn Quang Huy nhìn sắc trời âm u ngoài cửa sổ, quá hưng phấn mà gác lại cây viết mới vừa rồi bị anh xoay vòng không ngừng, quay đầu lại dặn dò chị Hà. Gió nổi lên, hôm nay đài khí tượng thông báo có luồng khí lạnh, mà Lăng Lỵ phải chụp ngoại cảnh, không biết có mặc đủ quần áo ấm hay không? Anh nên chuẩn bị một cái áo lạnh cho cô. Có lẽ anh còn phải mang theo bình trà nóng nữa chứ? Hơn nữa, nếu hôm nay cô nhận được thông báo trúng tuyển, dặn dò phải ăn nhiều một chút, biết đâu sau khi chụp hình xong, có thể tìm một nhà hàng, dẫn Lăng Lỵ đi ăn một bữa cơm tối? Ai lại muốn ngồi ở trong phòng làm việc chứ? Sinh lực dồi dào, Doãn Quang Huy hăng hái làm việc, dùng thời gian ngắn nhất để giải quyết phần lớn công việc của mình. Rồi sau đó dùng tốc độ nhanh nhất, chạy như bay đến bên cạnh người vợ không có một chút nhớ nhung nào tới anh. Lăng Lỵ đang làm việc ở ngoài trời. Hạn chót hợp đồng của cô và tạp chí thời trang đã sắp tới, vì để chuẩn bị cho kịp thời gian in ấn bài mục trang phục Xuân Hạ, công ty đã thông báo một lúc cả ba người mẫu. Cho dù trời lạnh cỡ nào đi nữa thì vẫn phải chụp như thường. "Tốt lắm, Lăng Lỵ. Bộ này chụp xong rồi, cô đi thay bộ khác đi.” Bị người biên tập hối, Lăng Lỵ chạy đi từ trước ống kính. Thời tiết rất lạnh, gió lớn. Nhiệt độ trên điện thoại di động chỉ mười độ, lúc nào mưa cũng có thể đổ xuống bất chợt. &le.quy.don&duyniem& Chụp hình bên ngoài rất khó khăn, tranh thủ thời gian, Lăng Lỵ và người thợ trang điểm cùng nhau đứng vây quanh đằng sau bức màn vải bố, thay trang phục mùa xuân không thể chống lạnh thành trang phục mùa hè, càng khó giữ ấm hơn. Lăng Lỵ mặc áo xệ vai và một chiếc váy mỏng manh ngắn tới đầu gối trở lại trước ống kính. Nụ cười trong màn ảnh tươi đẹp sáng chói như trời mùa hè. Ở một bên, Doãn Quang Huy nhìn thấy, trong lòng run sợ, hết sức đau lòng. Tóc của cô liên tiếp bị gió lạnh thổi tung. Mới vừa đứng trước gương thì bả vai và hai chân lạnh không ngừng run cầm cập, nhưng khi cô ra đứng trước màn hình thì hơi thở trầm ổn, không có chút khác thường nào. Doãn Quang Huy cam đoan là bờ môi của Lăng Lỵ tuyệt đối tím ngắt dưới lớp son môi kia, còn hai tay thì lạnh như nước đá. Lúc thay quần áo, anh sợ cô lộ hàng, lúc chụp hình, anh lại sợ cô bị cảm lạnh. Anh thật muốn kéo cô ra khỏi nơi chụp hình, hào khí tràn trề mà nói: “Đừng chụp nữa! Tôi sẽ nuôi em!” Nhưng mà, làm sao anh nỡ dày vò sự kiêu ngạo của cô? Lần trước nghe cô nói chuyện, anh có thể dễ dàng hiểu được cô rất thích công việc này. Cho dù người khác có hiểu lầm xuyên tạc, cô vẫn một mực khẳng định giá trị công tác của chính mình. Rốt cuộc phải đầu tư bao nhiêu tâm tình và sức lực vào công việc này thì mới có thể khống chế bản thân không được run rẩy trong khí trời rét lạnh như thế này? Ánh mắt của những người đứng vây quanh xem chụp hình chuyển từ tò mò sang thông cảm. Họ cũng phải bỏ đi vì trời bắt đầu trở lạnh. Chỉ còn lại Doãn Quang Huy đứng lặng yên ở đó trong gió rét, mắt không chớp dõi theo hình bóng của Lăng Lỵ. Anh đứng một hồi lâu, rồi đi bộ tới một cửa hàng tiện lợi, mua cái gì đó nắm chặt ở trong tay, sau đó quay về đứng yên như cũ. Anh không lên tiếng kêu Lăng Lỵ vì không muốn quấy rầy gián đoạn công việc của cô, khiến thời gian chịu rét của cô lại càng thêm kéo dài. Từ trước tới nay, trong lúc làm việc thì Lăng Lỵ không màng tới mọi việc xung quanh, liều chết để hoàn tất quá trình chụp ảnh. Cho đến khi biên tập và thợ nhiếp ảnh kết thúc công việc thì cô mới hậu tri hậu giác phát hiện Doãn Quang Huy đang đứng ở đó. “Doãn Quang Huy, sao anh lại ở đây?” Bởi vì quá ngạc nhiên, Lăng Lỵ chạy vội đến bên cạnh anh, trong khi trên người vẫn còn mặc trang phục mùa hè. Lúc nãy Doãn Quang Huy có gọi điện thoại tới hỏi cô đang ở đâu, khi nào về nhà. Phản ứng tự nhiên của cô là tưởng anh muốn mang Lý Chấn về nhà, cần biết thời gian và địa điểm của cô để mà tránh né, cho nên cô trả lời từ đầu tới đuôi không bỏ sót chỗ nào. Không ngờ anh lại muốn tới tìm mình. “Tôi nghe nói có luồng khí lạnh đang tới, nên mang áo khoác và trà nóng tới cho em. Sau khi đến thì mới phát hiện, em không chỉ thiếu áo khoác và trà nóng.” Doãn Quang Huy choàng áo khoác lên người của Lăng Lỵ, còn đưa cả túi nóng vừa mới mua ở cửa hàng tiện lợi cho cô. “Hả?” Sau khi lần trước nữa đêm rời giường, đây là lần thứ hai cô bị Doãn Quang Huy khoác thêm áo, Lăng Lỵ nhất thời không biết phản ứng làm sao. Thấy gương mặt sững sờ của cô, Doãn Quang Huy cầm tay của cô lên, nhét túi nóng vào hai bàn tay lạnh lẽo của cô. Túi nóng trong tay cô rất ấm, ấm vô cùng. Cái bọc đã được mở ra từ sớm, chắc là Doãn Quang Huy đã cầm ở trên tay một chút, cho nên Lăng Lỵ cảm thấy hơi nóng này có ít nhiều là hơi nóng từ lòng bàn tay của anh truyền tới, càng ấm áp hơn. Ngón tay của anh thon dài, lòng bàn tay lại to lớn và đầy đặn, đốt ngón tay hơi bị chai sạn vì công việc bóng bay đã lâu ngày, ôm gọn đôi bàn tay của cô. Cảm giác ấm áp, thô ráp khiến cô ứng phó không kịp, muốn tránh cũng tránh không được, khiến người ta vô cùng hoảng hốt.