Tiểu Tú và tiểu Tô ăn mì, mới vừa nấu ba bát mì, tiểu Tú ăn một bát, tiểu Tô ăn hai bát, ăn xong sờ sờ bụng cười "đã lâu rồi mới được ăn đồ em nấu, ăn ngon quá!" Tiểu Tú sờ bụng cười nói" Anh ăn thật nhiều, phần của Ngọc Kỳ cũng bị anh ăn hết, đến lúc đó anh phải nấu cho cậu ta một chén!" Tiểu Tô gật đầu, đi nấu thêm. Tiểu Tô lại đi đến phòng tắm xem Ngọc Kỳ tắm xong chưa, chỉ thấy Ngọc Kỳ đang thoải mái ngủ ở trong nồi tắm lớn. Tiểu Tô cũng biết cậu ta mệt mỏi, nhưng vẫn phải gọi Ngọc Kỳ dậy "Tỉnh, tắm xong ăn một chút gì rồi hãy ngủ tiếp." Ngọc kỳ mơ mơ màng màng tỉnh lại. Sau đó ăn bát mì tiểu Tô đưa rồi tìm nơi ngủ. May mà nhà tiểu Tô có một căn phòng nhỏ nếu không Ngọc Kỳ chắc phải đi ngủ nhờ nhà khác ! Lúc sau, tiểu Tô liền lôi kéo tiểu Tú muốn vào không gian, nhưng tiểu Tú lại cẩn thận nói "Đợi buổi tối đi, nột lúc nữa bà Hảo về mà không thấy chúng ta mà lại thấy trong nhà có người lạ sẽ sợ." Tiểu Tô nghe thấy có lý liền ôm tiểu Tú không buông tay, muốn vợ cùng ngủ với mình. Tiểu Tú bị tiểu Tô dây dưa đành phải đồng ý. Chờ tiểu Tô vội vàng tắm xong vào phòng, chuyện đầu tiên là sờ bụng tiểu Tú cười ngây ngô "Tú, em nói xem khi nào thì con ra đời?" Tiểu Tú nghĩ một lúc "Tính toán một chút, chắc cũng sắp đến ngày sinh rồi, em hơi lo." Tiểu Tú trong âm thanh mang theo sự khẩn trương. Khi sinh đứa bé người mẹ như đi dạo qua quỷ môn quan một vòng, hiện tại cái thời này, mặc dù y học so với trước kia tốt hơn, nhưng vẫn còn không so sánh được với trước khi mình xuyên qua, ngộ nhỡ không sinh tự nhiên được còn có thể sinh mổ, hơn nữa kỹ thuật giải phẫu tương đối tốt. Nhưng ở đây đa số là sinh tự nhiên, sinh mổ rất ít. Cho nên tiểu Tú có chút lo lắng. Sinh con tự nhiên cũng tốt, nhưng ngộ nhỡ khó sinh thì phải làm sao đây? Tiểu Tú nằm nghiêng trong ngực tiểu Tô, tiểu Tô tay đặt trên bụng tiểu Tú cảm nhận thai máy "không biết nên đặt tên con là gì được?" Tiểu Tú không biết đặt tên, trong đầu đột nhiên thoáng qua một từ, thật khiến tiểu Tú khó xử một lúc "Tô Dũng". Nhưng mấy năm sau đi ra đường gặp đại một người cũng có tên này, nếu như mình thật đặt tên này cho con thì con sau này có phiền não về tên của mình không đây? Tiểu Tú đang muốn cùng tiểu Tô bàn bạc một chút, vừa quay đầu lại phát hiện tiểu Tô đã ngủ. Nhìn tiểu Tô ngủ giống như đứa trẻ, tiểu Tú cảm thấy có chút rung động. Nam nhân trước mặt vì mình cố gắng nên tiều tụy. Tiểu Tú có chút chua xót. Đưa tay sờ khuôn mặt anh, thận cẩn thận cảm giác thấy râu ria cọ vào tay, tiểu Tú trong lòng cảm thấy rất ấm áp, đây là người đàn ông của mình! Tiểu Tô về, bà Hảo liền bắt đầu nói chuyện chuyển vào nhà mới."Tiểu Tô a, con đã về rồi thì xem phòng ở mới có thiếu gì không, nếu thiếu thứ gì thì chúng ta đi mua sớm một chút. Lúc tiểu Tú ở cữ sẽ không tiện dọn nhà." Tiểu Tô gật đầu một cái, liền dẫn Ngọc Kỳ đi xem phòng mới. Đi một chút đã tới nơi. Phòng ở mới đã xong, trên dưới dọn dẹp sạch sẽ, đã bày xong chút đồ. Tiểu Tú không ngại tốn tiền, bất luận là gian phòng của hai vợ chồng mình hay gian phòng của bà Hảo cũng làm một cái tủ gỗ, bàn gỗ. Lúc làm những thứ đồ này thấy vật liệu gỗ còn nhiều nên làm dư ra một bộ, bây giờ vừa đủ cho Ngọc Kỳ dùng, không thể không nói là có duyên phận! mấy gian phòng đã phân tốt, bà Hảo lớn tuổi nhất nên ở căn phòng ở giữa, tiểu Tô với tiểu Tú ở căn phòng bên trái, Ngọc Kỳ ở phòng bên phải. Hai người ở trong phòng mới xem xét nửa ngày, rất hài lòng, về nhà cũng không cần nói gì nữa, liền nhờ bà Hảo xem hoàng lịch, xem ngày nào thích hợp dọn nhà. Bà Hảo xem xong liền thấy một tuần sau có ngày tốt có thể dọn vào ở, một nhà bốn người liền bắt đầu công việc bận rộn. Ngọc Kỳ cùng chuyển với bà Hảo. Nhắc tới cũng lạ, bà Hảo thích đứa nhỏ này cũng không kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ tiểu Ngọc Kỳ rất nghe lời bà Hảo, hơn nữa cũng không cãi lại. Đối với hiện tượng này tiểu Tô rất vui, coi như tìm cho bà Hảo một người làm bạn. Lúc làm tiệc mừng tân gia xong, tiểu Tô liền bắt đầu chuẩn bị những thứ đứa bé cần, mặc dù có thể mời bác sĩ về nhà, nhưng lần này tất cả mọi người cho là nên đi bệnh viện! Như bà Hảo nói "Trước kia chúng ta sinh không có cách gì nên đành sinh ở nhà, hiện tại có điều kiện, tự nhiên phải đi bệnh viện." Đang lúc nhà tiểu Tô bận rộn chuẩn bị, có một người bị bỏ quên đã lâu trở lại. Ban đầu Nhị Lại Tử nửa đêm ăn trộm gà bị bắt, bị anh rể cưỡng chế đưa ra ngoài cải tạo mấy tháng khổ cực, nhưng Nhị Lại Tử cho tới bây giờ vẫn không phải người chịu khó làm việc, thật vất vả xong đợt cải tạo liền ôm bọc quần áo trở về . Đối với việc mình bị bắt Nhị Lại Tử luôn cho rằng là tại tiểu Tô, không chó nhà hắn kêu, mình sao có thể bị bắt vì vậy việc đầu tiên khi về là đi gặp tiểu Tô. Cửa nhà tiểu Tô chỉ khép hờ giống như hàng xóm xung quanh, cửa đều không khóa, trừ lúc đi xa nhà mới khóa. Lúc Nhị Lại Tử tìm tới cửa, tiểu Tú đang ngồi ở trong sân ăn trái cây, nhìn thấy Nhị Lại Tử tiến vào, liền kêu "Tiểu Tô, khách tới ra ngoài tiếp khách." Tiểu Tô đang bận rộn trong nhà, nghe thấy tiểu Tú gọi liền đi ra, nhìn thấy Nhị Lại Tử liền cười cười "Hôm nay ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy?" Nói xong liền Ngọc Kỳ ra rót nước. Tiểu Ngọc Kỳ đang giúp bà Hảo tìm đồ, nghe tiểu Tô gọi, liền có chút khó chịu, nhưng bà Hảo vỗ vỗ trên trán hắn, tiểu Ngọc đành ra ngoài. Rót một chén nước trà cho Nhị Lại Tử, liền bị tiểu Tô kéo lại. Đồng thời tiểu Tô ra hiệu cho tiểu Ngọc, tiểu Ngọc liền ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh tiểu Tú không nói. Nhị Lại Tử không nhìn nước trà, chỉ hừ hừ hai tiếng "Hôm nay có gió Tây Bắc, tôi đi ra ngoài mấy tháng, nghe nói anh kiếm được không ít tiền. Tôi đến đây học hỏi chút kinh nghiệm, kiếm ít tiền cưới vợ!" Nói xong liền kéo cái băng ghế ngồi ngồi xuống, thuận tiện nhếch lên hai chân, lại đốt một điếu thuốc. Khói thuốc bay lên làm tiểu Tú sặc liền ho khan. Mang thai không nên ngửi mùi thuốc lá, vì vậy tiểu Tú đứng lên muốn đi. Thấy tiểu Tú đi, Nhj Lại Tử cũng đứng lên, hướng về phía tiểu Tú đi tới nói "Mấy tháng không gặp bụng chị đã lớn thế này, không biết là trai hay gái. Tốt nhất không phải bé gái. Nếu không nhà họ Tô sẽ phải chặt đứt hương hỏa." Tiểu Tú nghe hắn nói lời không tốt, liền không để ý tới, để Ngọc Kỳ đỡ vào nhà. Tiểu Tô đi lên trước "Cậu tới có việc gì, nếu không có gì thì mời về cho!" Nhị Lại Tử thấy tiểu Tô đuổi người, cũng không vui đứng dậy " tôi đến thăm nhà anh một chút anh lại không cho tôi chút mặt mũi nào sao." Vốn Nhị Lại Tử là một đứa trẻ hư, thấy tiểu Tô nói vậy thì càng không vui. Ánh mắt chợt lóe, Nhị Lại Tử quyết định dọa tiểu Tú một cái, nếu không thật sự nuốt không trôi tức giận. Nhị Lại Tử nhân lúc xoay người, từ trong túi tiền cầm hai quả pháo nhỏ len lén đốt rồi vứt xuống dưới chân tiểu Tú. Bụng tiểu Tú vốn lớn nên không thấy được dưới chân, cho nên mới nhờ tiểu Ngọc đỡ, Nhị Lại Tử ném quả pháo tiểu Tú không biết, mà tiểu Ngọc cũng không để ý đến, cho nên lúc pháo ở dướ chân tiểu Tú nổ vang thì tiểu Tú hoảng sợ, dưới lòng bàn chân vừa trợt, cả người sắp ngã xuống. Tiểu Ngọc phản ứng nhanh, xông lên trước đỡ tiểu Tú, nhưng chỉ miễn cưỡng không để cho tiểu Tú ngã xuống, mà sắc mặt tiểu Tú đã tái nhợt. Mà lúc này tiểu Tô đã xông lên trước đánh Nhị Lại Tử một quyền, đánh cho Nhị Lại Tử nằm trên đất rên hừ hừ, vốn tiểu Tô còn muốn đánh thêm mấy quả đấm, nhưng lại thấy tiểu Tú kêu đau.