Ông Xã Ảnh Đế Mau Vào Trong Chén

Chương 2 : Cứ nhặt về nhà như vậy

Một tiếng “ầm” vang lên, bụi mù cuồn cuộn tung bay lên từ trên mặt đất, thẳng đến khi làm cho mặt xám An Cẩn Du mày tro. An Cẩn Du vừa khó chịu muốn người nào đó đền tội, vừa bị bụi bậm bay vào sặc đến mất nửa cái mạng, mùi vị này cũng không phải là chua xót bình thường. Thật vất vả mới làm cho bụi mù hơi giải tán chút, An Cẩn Du giơ giơ tay ra phía trước, dùng sức ho khan hai tiếng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy một gương mặt tuấn tú không có một chút tì vết vô cùng phóng đại bất ngờ xuất hiện trước mặt mình. Da thịt trắng nõn còn tốt hơn mấy thịt tươi nhỏ (*) hay bảo dưỡng trang điểm hiện nay mấy phần, mềm nhẵn nhẵn nhụi, căn bản đều nhìn không tới lỗ chân lông loại vật này. Đầy đặn mà đỏ thắm cánh môi, thẳng sống mũi, còn có này hơi bén nhọn mày kiếm, bởi vì thiếu niên hai mắt khép chặt mà nhiều hơn mấy phần nhu hòa, lại làm cho người ta càng thêm tò mò người này nếu có thể mở mắt sẽ là như thế nào một bộ động nhân cảnh trí. (*) thịt tươi nhỏ (tiểu thịt tươi) (Thuật ngữ mạng):có nghĩa là những người đàn ông đẹp trai, trẻ. Thường dùng để chỉ những người ở tuổi 12-30, tình cảm kinh nghiệm ít ỏi, không quá nhiều kinh nghiệm về tình cảm, và có vẻ người đàn ông đẹp trai. Đợi chút, khi An Cẩn Du biết bản thân đang nghĩ cái gì thì giật cả mình, chợt phản ứng kịp thì mình đã bị người ta đè ở phía dưới, lúc này vẫn đang ở tư thế bị áp mà lại lộ vẻ háo sắc với người từ trên trời rơi xuống. Tỉnh hồn lại, An Cẩn Du cuống quít muốn bò ra ngoài từ phía dưới chàng trai, tiếc rằng người đàn ông này thật choáng mà, nhìn qua có chút thon gầy, nhưng cơ thể lại không phải nặng bình thường, may mà mới vừa rồi cô không bị anh ta đập chết tại chỗ, thật là vạn hạnh trong bất hạnh Cũng may nhà An Cẩn Du khó khăn, bình thường đã làm không ít việc khổ lực, mất rất nhiều hơi sức mới xem như đẩy được người đang ở trên người mình sang một bên. Xoa cổ tay phát đau, An Cẩn Du chuyển lực chú ý sang những thức ăn mình vừa mua kia trước, thấy những thứ khác đều không sao, chỉ có một quả dưa chuột lúc mua thức ăn các bác gái tặng thêm đã gãy thành hai nửa, trong đó một nửa còn bị đè bẹp đáng thương. “...” An Cẩn Du nhìn quả dưa chuột phía dưới bị chịu khổ phân thân, chớp mắt một cái cảm thấy không chừng lão thần côn kia thật sự nói đúng một lần, hôm nay quả thật mình có huyết quang tai ương. Đang đi trên đường yên ổn còn có thể bị kéo tới làm đệm lưng, cũng may vừa có quả dưa chuột mới này đệm ở dưới thân thể của mình, nếu không còn không chừng bị đập đến xảy ra chuyện gì đấy. Nghĩ như vậy, ánh mắt An Cẩn Du nhìn về phía quả dưa leo kia càng phát ra thương hại, trong mắt đã coi quả dưa chuột trở thành hình nhân thế mạng chịu khổ ép thay mình. d-iễndànnlêquýudđoon Đôi mắt đẫm lệ sờ soạng quả kia một hồi lâu, mới khôi phục lại, thầm than một tiếng, đây chính là “ ân dưa cứu mạng” của mình mà phải thu lại thật tốt, không thể cứ lãng phí như vậy được. Động tác An Cẩn Du nhanh nhẹn thu hồi quả dưa chuột đáng thương vào trong túi lần nữa, đứng dậy vỗ vỗ bụi bậm trên người mình chuẩn bị quay người đi, ánh mắt lại đột nhiên trôi dạt đến trên người cái vị Mỹ Thiếu Niên còn nằm trên mặt đất không rõ sống chết kia, hơi ngẩn ra, lúc này mới nhớ tới bên cạnh còn có người như vậy. Đối với loại sinh vật mỹ nam này, An Cẩn Du xưa nay tin phụng chỉ có thể đứng xa nhìn, không thể dòm gần, nếu không thật sự sẽ ảo tưởng quá dễ dàng. Tuy rằng người trước mắt này có dáng dấp dạng chó hình người, nhưng vừa xuất hiện đã làm hỏng thành quả chen lách chợ bán thức ăn từ sớm tinh mơ của mình, thật sự không thể tha thứ. Cho nên, cân nhắc một lát, An Cẩn Du quyết định cứ ném hắn ở nơi này tự sinh tự diệt như vậy. Quyết định, An Cẩn Du vẫn lẩm bẩm đi về phía trước mấy bước, đột nhiên như nghĩ tới điều gì đó, mím mím môi hít một hơi thật sâu, giơ túi lên lại đi trở lại thiếu niên xa lạ kia khẽ hô một tiếng: “Này, tỉnh lại thì kêu một tiếng.” Đương nhiên, thiếu niên hoàn toàn không thể cho cô câu trả lời. Không nghe thấy tiếng, An Cẩn Du nhíu nhíu mày, cúi người sờ sờ cổ người nào đó, thử lại hơi thở dưới mũi anh, phát hiện người còn chưa tắt thở thì khẽ buông lỏng giọng điệu. Quan sát trên người thiếu niên cũng không có vết máu gì, chắc là lúc rớt xuống có bản thân cô làm đệm lót, nghĩ đến vậy thì thật sự không nghĩ ra tại sao tiểu tử này lại ngất đi, chẳng lẽ là rớt bể đầu óc? Nghĩ tới khả năng này, An Cẩn Du cảm thấy mình vẫn nên chịu liên lụy gọi cuộc điện thoại cấp cứu để người ta tới kéo người đi cho thỏa đáng, nhưng khi cô cầm điện thoại hàng nhái của mình lên thì lại phát hiện màn ảnh đã tối đen rồi. An Cẩn Du cứ hóa đá nhìn chằm chằm màn ảnh đen như mực kia như vậy, chỉ cảm thấy một vạn con ngựa thảo nguyên chợt chạy qua đầu, cường bạo dẫm lên đầu dưa của cô thành một đống lớn. Nằm cái rãnh, sớm không tắt máy muộn không tắt máy, cố tình tắt máy lúc này, cần mày làm gì hả! An Cẩn Du trợn mắt nhìn điện thoại di động lúc lâu, cũng không trừng nó ra đóa hoa nào, cuối cùng đành phải chấp nhận cất điện thoại di động vào trong túi. Nhìn xung quanh, hy vọng có thể tìm người giúp một tay, lại phát hiện lúc này người ta đã thu hồi cơn buồn ngủ, đoán chừng cũng đã đi làm hết, hoàn toàn không người có thể giúp một tay. Giằng co chốc lát, An Cẩn Du làm ra một cái quyết định mà sau này đã làm cô cực kỳ hối hận, mang thiếu niên bị ngã đến hôn mê này về nhà trước. Khi tốn sức khiêng người trên đất lên, An Cẩn Du nhíu nhíu mày, trong đầu chỉ có một ý tưởng, đầu năm nay lúc thanh thiếu niên nhảy lầu còn thích chơi cosplay mặc trang phục cổ trang và đạo cụ đồng nhất, cũng đáng giá không ít tiền, không biết chờ anh ta tỉnh lại, lúc cảm ơn mình dám làm việc nghĩa có thể bới ra trên đống quần áo cho mình một ít phí vất vả hay không, a hắc hắc hắc. Làm tính toán ở đáy lòng mà An Cẩn Du hoàn toàn không biết đây chẳng qua là bắt đầu bi kịch của mình. Lúc Niếp Quân Hạo tỉnh lại, An Cẩn Du đang ở trong phòng bếp chuẩn bị những thức ăn cô mua về trong buổi sáng ngày hôm nay. Đau nhức truyền tới từ đầu óc khiến Niếp Quân Hạo không tự chủ nhíu nhíu mày, ngón tay thon dài đưa đến ép xuống hai bên thái dương, cố gắng hóa giải đau đớn trong đầu. Khi cảm giác khó chịu dần dần giảm đi, trí nhớ của Niếp Quân Hạo cũng từ từ bắt đầu trở lại. Hắn nhớ trước đây không lâu hắn vẫn còn ở trên Tuyệt Đỉnh Nhai, dặn dò với thân tín thân cận nhất của mình giao hết công việc trong giáo rồi chuẩn bị bế quan một khoảng thời gian, lại không ngờ mới vừa vào phòng bế quan đã bị kẻ xấu ám toán, thân chịu trọng thương, hắn ra sức đánh một trận mới chạy ra tìm cơ hội sống. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn bị những tên ám sát đã có chuẩn bị từ sớm kia dồn đến tuyệt cảnh, thảm hại rơi xuống dốc núi. Sử dụng mấy phút để gấp rút xử lí nguyên nhân hậu quả, sắc mặt Niếp Quân Hạo hơi trầm xuống, d~iễ.nd ànnlêquýu.dđon ngước mắt quan sát bốn phía một cái, phát hiện hiện tại chỗ mình đang ở, mặc kệ là cơ cấu phòng ốc hay bài biện bên trong nhà đều hoàn toàn khác với trước đây hắn từng thấy. Nhìn hoàn cảnh hoàn toàn xa lạ bốn phía, phòng bị ở đáy mắt Niếp Quân Hạo càng thâm trầm. Mà đúng lúc này hắn lại nghe thấy động tĩnh nhỏ truyền ra từ trong phòng bếp không xa. Nghe thấy tiếng động của con người, cặp mắt phượng nhỏ dài của Niếp Quân Hạo nguy hiểm híp lại, đứng lên từ trên ghế sa lon, cất bước lập tức đi từng bước một tới nơi phát ra tiếng động. Lúc đó, An Cẩn Du đang ở phòng bếp nhỏ hồn nhiên không biết nguy hiểm đang ép sát. Căn cứ vào tư tưởng yêu thì sẽ phải ăn hết của cô, thứ nhất lập tức đưa ma trảo về phía dưa chuột vừa anh dũng hiến thân trước đây không lâu, làm một nửa bị đè ép thành chụp dưa chuột, mà một nửa còn dư lại kia lại cắt đi trực tiếp coi như đồ ăn vặt mà gặm. Làm xong tất cả, An Cẩn Du chợt nghe được thấy phòng khách sau lưng truyền đến tiếng động thật nhỏ, đoán chừng có thể người hôn mê nào đó đã tỉnh, An Cẩn Du vội vàng buông dao thái trong tay xuống, ngậm nửa quả dưa chuột này rồi đi ra ngoài. Đâu có thể đoán được, vừa mới đi ra khỏi phòng bếp, một bàn tay đã nhanh chóng ngoan độc bấm lên chiếm hữu cổ của cô. Sau một hồi trời đất quay cuồng, An Cẩn Du chỉ cảm thấy sau lưng đau nhói, cả người cô cũng bị đóng vào trên tường mạnh mẽ, dưa chuột trong miệng cũng đáng thương rơi xuống đất lần nữa. An Cẩn Du sửng sốt một giây, vừa định giãy giụa, khuôn mặt hơi quen thuộc cứ không có dấu hiệu nào giọi vào tầm mắt cô như vậy. Cùng lúc đó, đôi môi đang mím lại này khẽ giật giật phun ra một câu hỏi hết sức lạnh bạc: “Nói, nơi này là nơi nào, ngươi là ai?”