Rome, Ý....9 giờ tối... Khách sạn X... “ Được rồi Lãnh Thiên Dạ, con mồi hôm nay là ai?” Tư Dạ Phong nhìn vào máy tính, ra sức gĩ trên bàn phím. “ Giáo hoàng Louis, người đang nắm chức vụ cao nhất bây giờ. Trong vòng hai năm trở lại đây, ông ta đã thực hiện những vụ bắt cóc trẻ em với số kuwongj lớn, khỗng những vậy còn gian dâm chúng tới kiệt sức và chết, sau đó đi thiêu huỷ xác của nạn nhân trong chính lò sưởi của mình. Đối thơngj bị bắt cóc hầu hết đều thuộc độ tuổi từ mười hai đến mười ba, hầu hết là các tiểu thư danh gia vọng tộc.” Lãnh Thiên Dạ nghiêm túc cầm bản báo cáo xem. Bạch Nhiếp Nam đang ngồi gặm táo thì suýt nữa nhổ hết vào mặt Nham Hạo phía trước. Sao mấy tên già này lại có sở thích đồi bại như vậy? “ Cậu đùa mình sao? Mục tiêu lại là ông ta ư?! Thế sở cảnh sát Rome không có ý kiến gì hả?” Bạch Nhiếp Nam vứt quả táo vài sọt rác, vẻ mặt ngạc nhiên không giấu được. Lãnh Thiên Dạ chưa kịp trả lời, Bạch Nhiếp Nam đã bị Nham Hạo phi thẳng quyển tài liệu vào mặt. Nham Hạo đẩy gọng kính lên, hừ mũi nói, “ Sao cậu không thể hỏi câu nào khôn hơn hả? Ông ta có chức quyền cao như thế, cảnh sát nào dám động vào?” Bạch Nhiếp Nam không đồng ý, tức giận đứng dậy vỗ ngực, “ Phải mình thì mình đã cho ông ta đi tù mọt gông rồi, chức quyền cái con mẹ gì chứ, có cái rắm ông đây mới có địa vị cao hơn thằng cha đó.” Lãnh Thiên Dạ cười xấu xa, hếch cằm về ohias Bạch Nhiếo Nam, “ Có phải cậu và Mã Y Kiều lại cãi nhai không?” Tư Dạ Phong đnag gõ máy tính cũng dừng lại, mép nhếch lên hoàn mỹ, “ Hôm trước cô ta còn gọi điện cho mình hỏi mượn dây xích điện của Dạ Ảnh, cách để gia tăng tình thú của các cậu cũng thật hấp dẫn quá đi. Mình cũng muốn học nhưng chỉ sợ bảo bối sẽ không chịu được, đâu phải ai cũng như Mã Y Kiều?” Nói đến đây, cả ba người đàn ông không hẹn mà cười phá lên, ngoại trừ Bạch Nhiếp Nam...