Ông trùm
Chương 2 : 2 gặp mặt (2)
Kỉ Tình lê bước mệt mỏi, cô không biết nên đi đâu, đã bảy giờ tối rồi.Cô dừng chân trước cửa một quán bar, ngẩng đầu nhìn tấm biển, nơi này có tên là Hoan Lạc, mở cửa 2424. Vậy là cô có thể qua đêm tạm ở đây. Không biết nơi này có giống cái tên của nó, khi vào con người ta sẽ quên hết hỉ nộ ái ố mà vui khoái hưởng thụ không? Bước vào trong, tiếng nhạc như đâm thủng hai lỗ tai cô, xung quanh bao nhiêu người đang vui vẻ trong những bản nhạc, những cô gái nóng bỏng và những ly rượu mạnh.Nơi này chẳng có gì là tốt đẹp hết cô biết chứ nhưng bản thân không còn nơi nào để đi nữa rồi . Đang suy nghĩ bỗng một tiếng hét làm cô giật mình. Phía trong góc, một người con gái đang sợ sệt nhìn người đàn ông.
Anh...... anh làm gì vậy hả?
Hửm, làm gì? Làm gì cô tự biết..
Cô gái lấy hai tay chắn trước ngực lùi về phía sau, vừa khóc vừa van xin, người đàn ông thấy vậy lại lên tiếng:
Làm gái quán bar mà còn bày đặt, cô nghĩ mình trong sáng lắm chắc ?
Kỉ Tình nhìn cô gái, dường như cô ta đang rất sợ, lại đưa mắt nhìn người đàn ông, rất đẹp,đó là suy nghĩ của bất cứ ai nhìn vào. Chờ đã, cô thấy người này quen quen, mỉm cười nhẹ cô bước đến kéo tay cô gái ra, nói với người đàn ông:
Đây chẳng phải công tử nhà họ Lục, Lục Viễn sao?Nghe nói vợ cậu là Kỉ Hải Đường, con gái độc nhất của Kỉ gia?
Cô là ai ? Sao cô biết tôi?
Tôi là ai quan trọng sao? Không đâu, quan trọng là nếu Kỉ tiểu thư biết chồng mình ngày ngày ra ngoài trêu ong bắt bướm thì sao nhỉ?
Kỉ Tình trả lời, nhìn thái độ là biết hắn chỉ là loại vô dụng, mới có đó đã cứng họng. Cô lại quay qua cô gái:
Theo tôi, tối nay tôi bao cô.
Cô gái có vẻ không tin vào mắt mình cứ nhìn chằm chằm Kỉ Tình và để mặc cô kéo đi. Kỉ Tình đến quầy quản lí lấy chìa khóa phòng víp số 1 sau đó lôi cô ta theo.Ở phòng víp rất tốt , khác hẳn với bên ngoài ồn ào kia, trong đây yên tĩnh đến lạ.Cô gái đó vẫn cứ nhìn chằm chằm Kỉ Tình, cô rất tự nhiên nhấc ly rượu nhấp một ngụm, nói:
Tôi biết cô nghĩ gì, tôi chỉ đơn giản muốn cứu cô thôi , không cần phải lo.
Cô gái như hiểu được ý tiến lại gần cô hơn, cô ta nói:
Cảm ơn cô, không có cô tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi họ Cát, tên Nhã Đan , còn cô?
Kỉ Tình, gọi Tình được rồi . Tôi thấy cô không phải kiểu người ở đây , tại sao lại làm việc ở đây?
Nói ra sợ cô chê cười nhưng tôi mới chỉ học xong THCS mà thôi,nhà nghèo không có tiền tôi đã phải làm rất nhiều việc . Gần đây mẹ tôi bệnh nặng, tôi đến bước đường cùng mới phải vào đây.
Kỉ Tình nhìn cô ta, đôi mắt cô buồn dần, gọi thật nhiều rượu lên, cô rót ra li, đưa cho Nhã đan, cười to:
Nào, uống đi, chúng ta có thể quên hết muộn phiền,
Được, tôi uống với cô.
Cả hai người uống rất nhiều , uống đến khi say mèm, mỗi người một bầu tâm sự riêng. Hai cô gái trẻ , mỗi người một số phận khác nhau nhưng đều chung quy về một điểm đó là bất hạnh.
Ở phía bên ngoài:
Chúng tôi muốn phòng víp số 1
Dạ, xin lỗi các ngài, phòng đó có người bao rồi ạ.
Các người không nể mặt Tần lão đại sao?
Dạ vậy mời các vị lên đó, đây là chìa khóa.
Ông quản lí toát mồ hôi đưa chìa khóa cho Hoắc Tầm . Tiếng nhạc trong bar giờ ngừng hẳn. khác với sự ồn ào lúc nãy bây giờ dù chỉ một cây kim rơi xuống cũng nghe thấy. Đứng trước cửa phòng víp, Hoắc Tầm đập cửa rầm rầm :
Mở cửa.
Không có ai trả lời hắn giơ chân đạp tung cánh cửa sau đó dẹp sang một bên để Tần Mặc Uy bước vào.Anh đi tới cái sofa nơi hai cô gái đang nằm ngủ, chẳng thèm liếc Nhã Đan lấy một cái mà tiến thẳng về phía Kỉ Tình ra lệnh:
Bắt về.
Một đám người mặc áo đen bước vào , cúi người 90 độ trước Tần Mặc Uy sau đó vác Kỉ Tình lên vai, ra khỏi bar.
Kỉ Tình xoa đầu ,đau đầu quá. Không biết hôm qua cô đã uống bao nhiêu nữa. Mở mắt, cô ngơ ngác nhìn xung quanh. Mới đêm qua còn ở trong phòng bar mà giờ lại ở trong một căn phòng hoàn toàn khác lạ. Cách bày chí cũng rất lạ luôn, một căn phòng rộng thênh thang mà chỉ có độc một bộ sofa ,mà cô làm sao lại ngủ dưới sàn thế này?Đứng dậy phủi mông, tiến đến cái sofa dài ngồi thụp xuống nhìn ngó xung quanh, thiết nghĩ có khi nào mình bị bắt cóc không? Bỗng cô giật mình bởi tiếng đàn ông thì thầm bên tai:
To gan.....
Cô quay phắt người lại, một khuôn mặt dí sát mặt cô. Anh ta rất đẹp, phải nói là tuyệt phẩm nhân gian, đi khắp thế giới chưa chắc tìm được người như vậy. Ngũ quan tinh sảo, làn da trắng bóc gần bằng cô chứ đâu có đùa. Đặc biệt nhất ở anh ta có lẽ là đôi mắt,một đôi mắt lạ không thể lẫn với ai được, nó có màu đỏ tươi như máu nhưng không đáng sợ mà hoàn toàn ngược lại, nó tuyệt đẹp, đẹp đến mức bất cứ ai nhìn sẽ bị cuốn sâu vào đó, không thể rời mắt.
Nhìn đủ chưa?
Giọng nói lạnh lẽo làm cô giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ, chợt cô cảm thấy có gì đó sai sai. Cô nhìn xuống , cô đang ngồi trên đùi anh ta, tư thế của hai người lúc này thật ám muội, Kỉ Tình đứng phắt dậy, quay qua anh ta:
Anh là ai? Sao tôi lại ở đây?
Cô còn nhớ cái này chứ?
Một người đàn ông khác bước vào, trên tay anh ta cầm một cây châm vàng, như nhận ra điều gì đó, cô thốt lên:
Sao các người có nó?
Bữa tiệc ba tháng trước.
Người đàn ông hồi nãy bị cô ngồi lên đùi nói, câu nói đó làm cô vô cùng lo lắng lùi lại.
Vậy các người định làm gì tôi?
Sẽ không giết cô, Kỉ Tình.
Người đàn ông đó lại nói, câu nói này làm cô bớt sợ nhưng lại bắt đầu lo lắng.
Lão đại, vậy tôi đi trước.
Ngôn đưa.
Dạ.,
Vậy anh là Tần lão đại?
Kỉ Tình hỏi dò, tuy là hỏi nhưng trong lòng cô biết tỏng sự thật rồi chỉ hỏi lại cho chắc ăn thôi.
Ừ.
Vậy anh bắt tôi về làm gì?
Thử nghĩ xem.
Tần Mặc Uy đứng dậy bỏ ra ngoài, đến cửa anh dừng lại:
Đi ăn sáng.
Gọi tôi hả?
Còn ai?
Ồ
Kỉ Tình lẽo đẽo theo Tần Mặc Uy xuống nhà ăn. rất nhiều người làm , giúp việc, vệ sĩ tấp nập qua lại. Phía bên cạnh Tần Mặc Uy là bốn người đàn ông. Cô biết cả bốn a .Người hồi nãy cầm cây châm có mái tóc màu vàng là Trác Ngôn,anh ta là người dễ phân biệt nhất vì có màu tóc nổi,còn ba người còn lại, người mắt đen là Hoắc Tầm, người có mắt màu xanh là Hàn Vũ, người cuối cùng có mắt màu nâu là Tô Phàm.Cả bốn người họ đều rất đẹp và hơn cả họ rất nổi tiếng nên cô mới biết.Lại nhìn sang lão đại đang ngồi ăn sáng, anh ta có mái tóc nâu nhạt, đôi mắt màu đỏ tươi ngạo nghê mà u buồn, gương mặt tuyệt mĩ, ngũ quan như anh túc. và cái bá khí tỏa ra trên người anh ta như muốn hút hết ô xi của người nào đến gần. Anh ta đang ăn bỗng ngẩng đầu nhìn cô:
Nhìn gì?
Hả? À .....tôi.....tôi....
Ngồi.
HẢ????
Cả bốn người đàn ông bên cạnh thốt lên, gương mặt họ cực kì ngạc nhiên nhương sau đó rất nhanh lấy lại vẻ lạnh lùng, nhìn cô chằm chằm. Cô kéo cái ghế, ngồi xuống im lặng nhìn cái người vừa ra lệnh kia
ĂN
Tần Mặc Uy nói rồi lại cúi xuống ăn tiếp, Kỉ Tình cũng ăn không nói thì thôi chứ cô cũng đói muốn chết rồi.Cả hai cắm cúi vào ăn mà không để ý tới đám người mắt chữ O miệng chữ A kia.
Nhanh đi, tôi không có thời gian Bốn người còn lại cũng đi theo nhưng ra tới cửa còn quay lại:
Nhanh lên, lão đại mà nổi giận là cô chết đấy.
Hả? Tôi cũng phải đi sao?
Hồi nãy chẳng phải lão đại đã nói rồi sao?
Cố ý?
Tần Mặc Uy liếc Tô Phàm khiến anh ta im lăng tiến về chiếc xe phía trước, ngồi im.Ba người còn lại cũng nhanh chóng leo lên xe, Trác Ngôn và Hoắc Tầm ngồi chung xe với Tần Mặc Uy, Hàn Vũ đi chung với Tô Phàm giờ duy chỉ có Kỉ Tình, cô không biết nên đi xe nào. Phân vân một chút cô quyết định lên xe của Tô Phàm và Hàn Vũ. Dù gì hai người này cũng thoải mái , dễ chịu hơn Tần Mặc Uy gấp bội nhưng mới tiến được vài bước một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
Đi đâu?
Tôi lên xe, không phải anh bảo đi cùng sao?
Lên đây.
Kỉ Tình im lặng leo lên ghế sau ngồi cạnh Tần Mặc Uy. Trong suốt chuyến đi không khí im bặt, không ai nói với ai lời nào.Bình thường cách anh xa một chút đã sởn hết cả gai ốc lên rồi mà hôm nay ngồi ngay bên cạnh cô có cảm giác bị lạc về kỉ băng hà. Cô đưa mắt nhìn, Tần Mặc Uy khoanh tay trước ngực, ngửa người ra sau ,mắt nhắm nghiền, chắc anh đang ngủ.Đưa mắt lướt qua một lượt cô dừng lại trên mặt anh. Nhìn nó thật kĩ, không hiểu sao càng nhìn càng cảm thấy khuôn mặt này cực kì yêu nghiệt, cực kì cuốn hút, gây nghiện đến mức nhìn là không muốn rời mắt.Chắc chắn bất cứ cô gái nào nhìn cũng bị anh làm cho si mê chỉ tiếc trong lòng cô đã có một người.
Nhìn đủ chưa?
Hả?
Kỉ Tình giật mình tỉnh mộng, người phía bên cạnh cô mắt vẫn nhắm nghiền nhưng giọng nói vừa rồi là của anh ta, không thể nào sai được.
Còn nhìn móc mắt.
Lần này cô lộ rõ vẻ sợ sệt, biết mình đã sai bèn cúi đầu xuống. Trác Ngôn và Hoắc Tầm nén cười không giám quay lại nhìn.
Truyện khác cùng thể loại
1 chương
184 chương
50 chương
93 chương
82 chương
20 chương