Editor: Quỷ Quỷ An Mộc đã ngồi vào trong xe, vẫn không hết sững sờ. Nghiêng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, cảm giác không chân thật. Cô do dự một chút, không nhịn được mở miệng,”Anh, chúng ta….” “Đừng gọi tôi là anh.” Người đàn ông lạnh lùng ngắt lời cô, quay đầu, ánh mắt kiêu ngạo nhìn cô liếc mắt một cái, “Nếu bác tôi còn sống, năm nay cũng chỉ hơn 35 tuổi, không có con gái lớn như cô!” An Mộc nghe vậy, trong tim lập tức quặn lại. Nghĩ đến mẹ, cô siết chặt hai tay. An Mộc cắn môi cúi đầu nói:”Anh Đường, anh định đưa tôi đi đâu?” Người đang ngồi cạnh cô tên là Đường Cảnh, cháu của mẹ cô, là anh họ của cô. Đương nhiên…. Theo lời anh nói, nếu mẹ cô còn sống năm nay cũng tầm 35 tuổi, căn bản không có khản năng sinh ra con gái lớn như cô. Mẹ là mẹ kế. Nhưng tình cảm của mẹ con cô vô cùng hòa hợp. Đường Cảnh hừ lạnh một tiếng:”Ông nội tôi muốn gặp cô.” An Mộc nhất thời không nói gì. Trong xe vô cùng yên tĩnh, nửa giờ sau, xe đi vào một khu biệt thự, dừng lại trước cửa nhà họ Đường. An Mộc xuống xe, liền nhìn thấy căn nhà quen thuộc mà xa lạ của nhà họ Đường. An Mộc đi theo sau Đường Cảnh tiến thẳng vào trong nhà. Ông Đường đang ở trong thư phòng luyện chữ, Đường Cảnh đưa cô vào thẳng thư phòng. An Mộc cung kính cúi chào ông Đường, hai chữ “ông ngoại” cứ trực chờ bên miệng cô, nhưng cô lại nói, “Ông Đường.” Bà Đường bên cạnh nghe cô xưng hô như vậy lập tức oán trách nói:”Đứa nhỏ này!” Nói xong bà liền run rẩy đứng lên nắm chặt tay An Mộc:”Đứa nhỏ này, mấy năm nay cháu chịu khổ rồi, về nhà mà còn xa lạ như vậy làm gì? Gọi ông ngoại bà ngoại đi!” Tim An Mộc lập tức đau xót, xống mũi cay cay. Hai mắt cô ửng đỏ, nhìn bà Đường rồi lại rụt rè nhìn sang ông Đường. Năm đó, mẹ cô 23 tuổi gả cho ba cô 33 tuổi, còn chấp nhận cô khi đó 6 tuổi là con riêng của ba. Mẹ là người nhà họ Đường. Ở C thị, nhà họ Đường thuộc loại giàu có, ông ngoại cực lực phản đối con gái mình gả cho ba, nhưng mẹ liều lĩnh gây áp lực để lấy ba. Cho nên từ trước đến nay ông Đường luôn luôn lạnh nhạt với nhà họ An. Nhưng bà Đường vẫn đối với cô rất tốt.  Cô cúi đầu, nhỏ giọng gọi một câu:”Bà ngoại.” “Ba!” Ông Đường thẳng tay ném mạnh bút lông xuống đất, ông hừ lạnh một tiếng trừng mắt nhìn bà Đường liếc mắt một cái. Bà Đường lập tức mở miệng, “Ông nổi điên cái gì? Năm đó con bé lẻ loi hiu quạnh, tôi muốn nhận nuôi nó nhưng ông không cho, nhiều năm như vậy cũng không để tôi gặp cháu ngoại, hiện giờ có gọi một tiếng bà ngoại thì làm sao?” “Nó là cháu ngoại bà sao?” Ông Đường lớn giọng nói, “Trên người nó chảy dòng máu nhà họ Đường sao?” Một câu này khiến cho bà Đường nhất thời không biết nên nói gì. An Mộc cúi đầu, đứng trước tình huống khó xử này, ánh mắt cô ảm đạm. Thái độ nhà họ Đường đối với cô, cô chưa bao giờ oán trách. Đúng như ông Đường nói, cô không có một chút quan hệ nào với nhà họ Đường, bọn họ dựa vào cái gì mà muốn quan tâm đến mình? Huống chi, mẹ là bởi vì… An Mộc cắn môi, cúi đầu giống một đứa trẻ vừa làm sai chuyện gì. Bà Đường nhìn mà đau lòng:”Được rồi, nói chuyện chính đi.” Đến lúc này ông Đường mới nhìn về phía An Mộc, gượng gạo nói:”Năm đó trước khi chết Đường Hoa lấy một phần đồ cưới để làm ngân sách giáo dục cho cô, cô có biết không?”