Sau đó đi vào phòng bên trong, “Đường Hạ, cô….aaa!” “Xôn xao!” Một chậu nước lạnh dội xuống đầu cô trực tiếp từ trên xuống dưới. Bạch Ngọc Khiết toàn thân ướt đẫm, lạnh đến thấu xương, làm cô như trở thành con ve sầu mùa đông. An Mộc đứng trước mặt cô, sắc mặt như muốn thanh minh, tay bưng một thùng nước trà từ trong nhà vệ sinh ra, chớp chớp đôi mắt phượng, lộ ra tia giảo hoạt:”Bạch Ngọc Khiết, cô ổn chứ!” Bạch Ngọc Khiết lúc này mới hồi phục tinh thần:”Cô…!” An Mộc đặt chiếc chậu rửa xuống, vỗ vỗ bàn tay, từng bước đi tới chỗ Bạch ngọc Khiết, bước chân còn đâu sự ngại ngùng? Bạch Ngọc Khiết rốt cuộc cũng cảm thấy sợ hãi hét lên một tiếng rồi chạy ra phía cửa. “Có ai không, cứu mạng!” “Bụp!” An Mộc trực tiếp túm chặt tóc Bạch Ngọc Khiết, thân hình cao gầy làm cho cô đủ để nhìn xuống đối phương, đôi môi đỏ khẽ mở:”Bạch Ngọc Khiết, lần này là tôi trả thù cái tát của cô ở phim trường.” Bạch Ngọc Khiết sợ hãi mở to mắt, ra sức giãy giụa nhưng toàn thân không thể động đậy, nghe An Mộc nói thế tức khắc lên tiếng:”Tôi biết sai rồi, biết rồi, mau buông tôi ra đi! Người cũng đánh rồi, giữa chúng ta coi như xong!”. Coi như xong? Mấy năm nay Phong gia không lúc nào ngưng châm chọc, mỉa mai cô, thế nào gọi là coi như xong? An Mộc từ trước tới giờ là một người luôn biết nắm bắt cơ hội, liền quyết định dùng sức để trả thù cô ta. Cho nên cô giương cánh tay lên, hướng về phía Bạch Ngọc Khiết mà cho cô ta mất cái bạt tai! “Ngô, cô, cô, tại sao lại đánh tôi?!” Bạch Ngọc Khiết gương mặt sưng đỏ, làm ra vẻ vô tội hỏi cô làm cho An Mộc cảm thấy thật buồn cười. An Mộc gương mặt thách thức, vô cùng thanh lịch, tuy Bạch Ngọc Khiết là một người phụ nữ cũng cảm thấy trong nháy mắt, trên người cô ta như phát ra ánh hào quang. An Mộc cười nói:”Bởi vì….. tôi thích!” An Mộc dùng cả tay và chân, hung hăng đánh Bạch Ngọc Khiết, mỗi nhát đánh đều chứa đựng những uất ức mà cô phải chịu đựng mấy năm qua. Xong xuôi. Cô mở cửa phòng vệ sinh, ngẩng đầu, ưỡn ngực đi ra ngoài. Vừa đi ra, cô liền thấy cửa phòng 301 bỗng mở ra, có một người chạy về hướng nhà vệ sinh. Tròng mắt An Mộc co rụt lại, không xong rồi, bị phát hiện! Cô còn tưởng rằng phải đợi lâu hơn một chút! Nơi nào An Mộc biết, tên Lý kia đều có thói quen nhìn trộm con gái? An Mộc không có thời gian suy nghĩ lung tung nữa, co chân chạy nhanh xuống dưới lầu của đại sảnh! Bước chạy thoăn thoắt của cô xem ra vẫn là chưa đủ đối với mấy tên vệ sĩ cao to chuyên nghiệp kia. An Mộc vừa chạy vào đến trong đại sảnh đã bị một người đuổi kịp, chắn lối. Cô hết đường chạy, nhíu mắt nhìn chằm chằm đối phương. Phía sau, lại có thêm 3 gã vệ sĩ chạy đến. Trong nháy mắt, xung quanh An Mộc, tứ phía đều là kẻ địch. Nhân viên làm việc trong Đế Hào đối với mấy chuyện kiểu này, coi như không thấy. Dù là ai trong Đế Hào cũng phải tuân thủ nguyên tắc này, huống hồ cô lại là một cô tiểu a đầu không quen biết, hơn nữa bốn gã vệ sĩ kia vừa nhìn đã biết có lai lịch không tầm thường, những người bình thường làm gì có đủ khả năng làm vệ sĩ ở đây cơ chứ! An Mộc nắm chặt tay. Tuy rằng cô từng học qua Tea Kwon Do, nhưng một quyền khó trúng 4 tên địch. _________*_________ Cùng lúc đó, vang lên tiếng bánh xe ma sát mặt đất, phát ra âm thanh sắc nhọn. Một chiết Aston Martin màu xám bạc, hãng siêu xe mới nhất, One77, kiêu ngạo đỗ trước cửa chính của Đế Hào. Nhân viên giữ xe trước cửa Đế Hào vừa bước đến, nhìn thấy chiếc xe này, sợ ngây người! Toàn thế giới chỉ có 77 chiếc, không chỉ có số tiền cực lớn, nếu không có thân phận cao quí, căn bản không có cơ hội sở hữu chiếc xe này. Ở thành phố C nhỏ bé này, lại xuất hiện đại nhân vật thế này ư?