Editor: Quỷ Quỷ Phong Kiêu càng lúc càng tới gần, đi thẳng về phía An Mộc. An Mộc nóng ruột, cái tên này, không phải cứ thế mà lôi mình đi đấy chứ? Như vậy mối quan hệ của cô và Phong Kiêu sẽ lộ mất! An Mộc nhìn về phía Âu Dương Sát Sát, không biết nếu Phong Kiêu động thủ với cô ấy thì liệu cô ấy có giúp mình? Nhưng nhìn cái bộ dáng sợ hãi kia đang cố tỏ ra mình không tồn tại, An Mộc cảm thấy không nên đặt hy vọng vào cô ấy. Cô mím môi, nhìn ánh mắt Phong Kiêu có chút u ám. Thôi, chình mình vẫn nên chủ động túm lấy anh rồi rời khỏi đây, hi vọng làm như vậy, Phong Kiêu sẽ nhận ra rằng cô đã thức thời mà không “trừng phạt” nặng! Lúc cô định vươn tay túm lấy anh, Phong Kiêu đột nhiên xoay người ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô. An Mộc kinh ngạc nhìn anh, Dung Trạch mất hứng lên tiếng, “Phong tổng, không phải anh phải tiếp khách sao?” Phong Kiêu nhíu mày, “Ừm.” “Vậy anh đến đây làm gì?” Phong Kiêu nhìn An Mộc liếc mắt một cái, “Ừm, dù sao chuyện kẻ thứ 3 kia cả hai đương sự đều là nghệ sĩ công ty tôi, thân là tổng giám đốc FAE, hôm nay nếu đã gặp…Đường tiểu thư, tôi vẫn nên nán lại, giải thích thay bọn họ một chút.” Anh thốt ra 3 từ Đường tiểu thư còn mang theo ý ám chỉ khác, An Mộc nghe mà rùng mình, cảm giác chân tóc dựng đứng như bị điện giật. Dung Trạch đầu đầy vạch đen, “Đây là bữa tối cảm ơn của Đường Hạ dành cho tôi, anh muốn giải thích thì hẹn ngày khác đi.” Phong Kiêu nhìn An Mộc liếc mắt một cái, “Vậy Đường tiểu thư có ý kiến gì về việc tôi ở đây không?” Dung Trạch nhìn cô chờ mong. An Mộc thực sự dở khóc dở cười, nhưng trước mặt Phong Kiêu cô còn dám ý kiến sao? “Khụ khụ, có câu muốn mời không bằng ngẫu nhiên gặp gỡ, nếu đã gặp thì ngồi chung cũng không sao.” An Mộc vừa mở miệng Dung Trạch đã mất hứng không nói gì thêm. Một bàn ba người, không khí vô cùng quỷ dị. Dung Trạch ngồi xuống rồi nhìn quanh, sao lại thiếu mất một người? Anh quay đầu, nhìn thấy Âu Dương Sát Sát đang thu mình trong góc, liền vẫy tay với cô, “Âu Dương tiểu thư, cùng ngồi đi!” Âu Dương Sát Sát lắc đầu lia lịa, “Không, tôi không đói.” Nói xong liền nhìn Phong Kiêu, “Tôi ra ngoài chờ.” An Mộc……. Đồ ăn được bưng lên, đã là nhà hàng Hoàng Gia, chắc chắn là đồ ăn Trung Quốc. Dung Trạch gọi tổng cộng 8 món chính, 8 món ăn kèm, 8 món tráng miệng. Trang trí lẫn hương vị đều là cực phẩm, nhưng An Mộc lại không hề thấy hứng thú, vì… Dung Trạch gắp cho cô một miếng cá muối, “Đường Hạ, em nếm thử cái này đi, rất ngon.” An Mộc còn chưa động đũa, bát đã bị người khác mang đi, Phong Kiêu đổi bát của anh sang cho cô, “Tôi thích ăn nhất cái này, Đường tiểu thư, mời cô nếm thử món gà hầm nấm này, thịt gà trơn mềm, nấm dại tươi nâng hương vị món ăn lên mười phần, vô cùng ngon miệng. Nói xong liền liếc mắt nhìn An Mộc. An Mộc lập tức mở miệng, “A, món tôi thích nhất đây rồi!” Nói xong liền vội vàng há miệng, “Ngon quá ngon quá!” Dung Trạch vô cùng buồn bực, rõ ràng là mình mời khách, nhưng sao lại có người mặt dày như vậy chen vào đây mượn hoa hiến Phật! Dung Trạch tiếp tục gắp đồ ăn cho An Mộc, “Đường tiểu thư, cái này…”.