Editor: Quỷ Quỷ Hai người này anh một lời tôi một lời, An Mộc lập tức sa sầm mặt mày. Mấy người dám chửi bới người đàn ông của tôi trước mặt tôi như vậy sao? An Mộc ho khan một tiếng, “Dung tiền bối, tôi và bạn trai tôi tình cảm rất tốt đẹp, anh không cần nói gì nữa.” Dung Trạch nóng nảy, “Ài Đường Hạ, nhưng anh ta là con rùa đen rụt cô, vì em cũng không dám lộ diện, hơn nữa gả cho anh ta thì có gì tốt? Cả ngày lạnh như băng, hé được cái mặt than ra thì làm cho người ta phát ngấy…” Âu Dương Sát Sát cảm thấy không đúng lắm, gương mặt Phong Kiêu tuy biểu cảm thật sự rất tệ, nhưng còn lâu mới đạt đến trình độ mặt than! Nhưng miễn có cơ hội chửi bới Phong Kiêu, cô tuyệt đối không bỏ qua, vì thế liên tục gật đầu, “Đúng vậy, Đường Hạ, cô trăm nghìn lần đừng lấy anh ta, tôi nói cho cô hay, cái loại người như anh ta….” “Mấy người đang nói cái gì vậy?” Trời ạ, một giọng nói quan thuộc vang lên từ cửa. Âu Dương Sát Sát còn chưa nói xong, toàn thân liền cứng đờ, chậm rãi quay đầu ra, nhìn thấy Phong Kiêu đứng ở cửa thì lập tức nhảy dựng lên, lập tức nhảy đến góc sáng sủa, cúi đầu, ngoan ngoãn im lặng như không hề tồn tại, cứ như cái người ban nãy ngồi đó hung hăng không phải là cô vậy. An Mộc nhìn bộ dáng này lập tức cười rộ lên. Nghe Âu Dương Sát Sát một câu Phong Kiêu không tốt hai câu Phong Kiêu xấu xa, cứ tưởng cô và Phong Kiêu có huyết hải thâm thù thế nào, ai ngờ lúc này rõ ràng là cô rất e sợ anh! Quay đầu liền nhìn thấy anh đang đứng dựa vào cửa, hai tay đút túi quần, tâm mắt dường như nhàn nhạt liếc qua trong phong một vòng, ánh mắt ấy đảo qua ÂU Dương Sát Sát, cơ thể cô ấy không kìm được mà khẽ run lên. Còn trong mắt cô lúc này, chỉ có Phong Kiêu. Rõ ràng thời gian này đều ở bên nhau hàng ngày, sao mới chỉ có một lúc không nhìn thấy mà lại nhớ nhung như vậy? Nhưng mà… Tình huống lúc này A! An Mộc đứng bật dậy, Phong Kiêu anh trăm ngàn lần đừng hiểu lầm!! An Mộc đứng lên, Dung Trạch cũng miễn cưỡng đứng lên, giọng nói có chút mất hứng, “Phong tổng? Sao anh lại ở đây?” Phong Kiêu nhìn An Mộc một chút, nghĩ cô chột dạ, cộng thêm bối rốt miệng đắng lưỡi khô, đúng lúc An Mộc ra sức cầu nguyện Phong Kiêu đừng nói ra mối quan hệ của bọn họ trước mặt Dung Trạch thì anh lên tiếng, “Tôi có một cuộc hẹn ở đây.” Dung Trạch lập tức mở miệng đuổi khách, “Vậy anh mau đi đi.” Phong Kiêu đi vào trong, “Ừ, ăn xong rồi.” Dung Trạch,”…..Nhanh vậy sao?” Nhìn đồng hồ lại càng thêm kinh ngạc, “Chẳng lẽ các anh ăn cơm từ 4h chiều sao?” An Mộc:……………… Dung Ảnh đế, đầu óc anh có thể bình thường một chút có được không! Phong Kiêu không đáp, nhìn hai người bọn họ, “Các người đây là?” Dung Trạch quả nhiên dời sự chú ý, “Chúng tôi hẹn hò.” An Mộc mau miệng giải thích, “Là Dung tiền bố giúp đỡ tôi, tôi mời anh ấy ăn cơm để cảm ơn.” Dung Trạch lâp tức tỏ vẻ bị tổn thương. An Mộc không đành lòng nhìn thẳng. Giọng nói của Phong Kiêu thật kỳ quái, “Ồ! Hóa ra là mời cơm để cảm ơn?” Dung Trạch lập tức đứng thẳng người, “Đương nhiên không phải, sao có thể để cho phụ nữ mời chứ? Bữa cơm này là tôi mời!” An Mộc:…… Trong lòng cô lúc này vô cùng bất ổn, muốn giải thích như không thể nói gì, chỉ biết nhìn Phong Kiêu cầu xin tha thứ