Editor: Quỷ Quỷ Đặng Thần chu miệng, “Nhưng trong bộ phim đó, mọi người chỉ chú ý mỗi Hạ Tâm Băng!” Khi “Thanh xà truyển kỳ” khởi quay thì Đặng Thần đã rất nổi tiếng, Đặng Thần lớn hơn Hạ Tâm Băng vài tuổi, khi đó Hạ Tâm Băng mới vào nghề, là khả năng diễn xuất kém cỏi nhất. An Mộc còn bình luận. “Đó là bởi vì Hạ tiền bối may mắn.” Hạ Tâm Băng chỉ có gương mặt và những vai diễn nhỏ, lại cố chấp tham gia vào bộ phim đó, vô cùng nổi bật mà có được vai phụ diễn cùng với tiền bối Đặng Thần, lập tức vụt sáng. Vì chuyện này mà Đặng Thần trong lòng không thoải mái, không thể bình thường với Hạ Tâm Băng. An Mộc không nhận ra, lúc chính mình nói ra câu này đang tràn ngập bất mãn với Hạ Tâm Băng. Đặng Thần nghe vậy trong lòng vô cùng thoải mái, càng thêm thích thú, “Tiểu Mộc Mộc cũng ghét Hạ Tâm Băng, vậy là tốt rồi, hai chúng ta cùng nhau ghét bà ta! Nghe ngữ khí của Đặng Thần giống như trẻ con, An Mộc thực sự dở khóc dở cười! Đồng thời cũng tự chột dạ, Đặng tiền bối, cháu không cố ý giấu diếm quan hệ của cháu với Hạ Tâm Băng đâu ạ… Đặng Thần đổi để tài cũng thật nhanh, lập tức chuyển đến trên người An Mộc, “Tiểu Mộc Mộc thật là đẹp, haha, không hổ là người con trai bác coi trọng, ai da, diện mạo của cháu như vậy, sau này sinh cho bác cháu trai cháu gái, chắc chắn sẽ vô cùng xinh đẹp!” An Mộc:…..Cô xinh đẹp thì tất nhiên đời sau di truyền từ cô đương nhiên là phải đẹp rồi. Cơ mà, không đúng, cái gì mà sinh đứa nhỏ cho Phong Kiêu chứ? Lúc này, một giọng nói trầm khàn như ngái ngủ truyền đến, “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?” Mọi người trong phòng khách đều ngẩng đầu lên dồn sự chú ý về phía vừa phát ra tiếng nói, liền nhìn thấy Phong Kiêu đứng ở cầu thang, từng bước đi xuống, động tác tao nhã, nhưng sắc mặt kia… Biết hình dung thế nào đây? An Mộc lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt phức tạp ở Phong Kiêu. Vui mừng nhưng lại mang theo sự bất đắc dĩ. Đặng Thần nhìn thấy bộ dạng này của anh, liền đứng phắt dậy, trực tiếp giang rộng cánh tay đi tới, “……” “Mẹ!” Phong Kiêu ngắt lời Đặng Thần, bà chỉ có thể đổi xưng hô, “Kiêu Nhi, mẹ nhớ con muốn chết! Đến đây cho mẹ thơm một cái!” “Mẹ đứng yên đó đừng nhúc nhích!” Phong Kiêu sải chân bước tới giang tay ôm Đặng Thần một chút, vô cùng bất đắc dĩ mở miệng, “Mẹ, con không phải trẻ con!” “Ai da, con mẹ không yêu mẹ, vừa có cô dâu đã quên mất mẹ rồi! Ô, mẹ thật là đáng thương!” Đặng Thần thay đổi cảm xúc quá nhanh, lập tức ngồi phịch xuống bậc thang. “Mẹ, con không yêu mẹ bao giờ?” “Bây giờ!” “Con đã làm gì chứ?” “Con không cho mẹ ôm con!” “Mẹ, con lớn rồi.” “Đúng thế, lớn rồi thì không cho mẹ ôm, mẹ rất đau lòng.” “…………Mẹ đừng diễn nữa.” “Ô, người làm mẹ mà phải chờ đợi ân huệ của con, mẹ thương tâm mà lại nói mẹ diễn.” Đặng Thần nói xong, nước mắt đã thực sự chảy xuống, bộ dáng đau buồn không lời nào có thể miêu tả được, còn bộ dáng của Phong Kiêu thì như đứa con trai nhỏ vừa bị phát hiện làm chuyện xấu. Anh chỉ là không để mẹ ôm một chút thôi. Phong Kiêu nhíu mày, nhìn người ngồi ở cầu thang không thèm để ý đến hình tượng của mình, cuối cùng lạnh lùng nhìn về phía Thượng Quan Vũ và An Mộc. Thượng Quan Vũ lập tức quay đầu, coi như không thấy. Đáng tiếc, An Mộc không phản ứng nhanh được như vậy, còn đang nghiên cứu rốt cuộc Đặng Thần thực sự thương tâm hay đang diễn. Phong Kiêu lại trừng mắt liếc cô một cái, An Mộc vẫn cảm thấy khó hiểu, tròn mắt nhìn hai người.