Editor: Cà Chua.
Mẹ cô?
An Mộc nghe hai tiếng đó, sống lưng lập tức thẳng lên, vẫn còn đang sót lại bộ dạng ngái ngủ, trong nháy mắt tinh thần sáng láng, giọng nói lánh lót vang lên:” Chào dì!”
Thượng Quan Vũ:…….
Bà Phong:……
An Mộc nói xong lập tức mặt đỏ lựng, chỉ hận không có cái hố nào dưới đất để chui vào!
Tại sao cô vừa nghe thấy từ mẹ, má đột nhiên đỏ lựng, thần kinh chẳng mấy chốc mà tán loạn??? cô có bị tâm thần không?
Hay thật!
Rốt cuộc…..
Thoạt nhìn cũng biết người này là một quý phu nhân.
Thật là một diện mạo tuyệt mĩ, mặc dù tuổi đã già, khóe mắt đã có nếp nhăn, nhưng phong thái vẫn y như xưa, đứng ở đó, không nói lời nào, bộ dạng cao ngạo, chính là người vừa thốt ra câu nói….
“Cô gái nhỏ xinh đẹp, tốt quá, tôi là mẹ của Phong Kiêu, nếu nó dám không phải với cô, cô phải nói ngay với tôi, để tôi dạy dỗ nó! Ai za, làn da mịn màng xinh đẹp này, có khi còn véo ra làn nước trong trẻo ấy chứ, nào lại đây, để ta sờ một chút nào.”
Nói rồi liền vươn tay ra, lấy ngón tay chọc chọc vào má cô.
An Mộc:….. lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng tựa hồ mang theo sát khí ngầm giống như sợ cô trốn thoát vậy, rốt cuộc đâu mới là con người thật của bà ta?
An Mộc nhìn kĩ, nhìn kĩ thêm chút nữa, trong đầu đột nhiên lóe lên một ý nghĩ, ánh mắt sáng lên, lập tức kích động:”Bà, bà là….. cô giáo Đặng Hi Thần!”
Đặng Hi Thần và Hạ Tâm Băng thuộc cùng một lứa diễn viên, nhưng cuối cùng thì Hạ Tâm Băng ở trong nước lừng danh, còn vươn ra cả tầm quốc tế, được nhiều người sùng ái và biết đến, rốt cuộc Đặng Hi Thần cũng bị bà ta áp đảo.
Đặng Hi Thần vẫn được coi là một đại nhân vật xếp thứ hai, lúc trước bất luận nổi tiếng đến mấy cũng nhất quyết không để lộ lí lịch của cha mẹ, sợ bị truyền thông ảnh hưởng.
Kĩ thuật diễn của bà ấy tinh tường nhưng nếu so sánh cùng Hạ Tâm Băng, trước sau đều như thiếu thiếu một chút gì đó.
Nhưng cho dù như vậy, năm đó, Đặng Hi Thần cũng một thời tiếng tăm lẫy lừng, hai mươi lăm tuổi lập tức đến với một hướng phát triểm mới, từ đó thoắt ẩn thoắt hiện trong giới điện ảnh được biết đã dược gả vào một gia đình giàu có.
An Mộc chỉ biêt rằng bà ấy được gả vào một gia đình giàu có, không hề biết Đặng Hi Thần lại được gả cho nhà Phong Gia!
Một người rực rỡ như vậy, đi lấy chồng lại lặng yên không một tiếng động, làm cho rất nhiều người đều xem thế là đủ rồi!
Đặng Hi Thần thấy An Mộc nhận ra mình, ánh mắt lập tức sáng lên:”Trời ơi, thời điểm tôi dừng chân sự nghiệp chắc cô còn chưa sinh ra đâu, làm sao cô có thể nhận ra tôi được?”
Nói tới đây, hai tay bà ta đỡ lên mặt, tức khắc lên tiếng:”chẳng lẽ là bởi vì….do tôi quá nổi danh?”
An Mộc xưa nay đều gặp người nói chuyện tiếng người, gặp quỷ nói chuyện tiếng quỷ, giờ đã không còn ngọt ngào được nữa:”Tôi có xem > nên mới nhận ra bà! Trong phim bà đóng vai con gái Nhiếp Phượng quả thực quá đạt! sau này cứ hễ thấy phim nhựa nào có mặt bà đều tìm đến xem, cô Đặng à, bà quay phim như vậy là quá ít.”
Đặng Hi Thần nghe được mấy lời đó quả thực không giấu được nụ cười, nhưng cuối cùng vẫn nắm lấy một tay của An Mộc, “Nói linh tinh gì thế! vai diễn con gái Nhiếp Phượng của tôi đâu có ý nghĩa nhiều, trong phim đó xuất sắc nhất chính là Hạ Tâm Băng! Ánh sáng chói lọi của tiểu hồ li đó tôi làm sao che lấp nổi!”
Đột nhiên nghe thấy Đặng Hi Thần nhắc tới cái tên Hạ Tâm Băng, An Mộc lập tức im bặt, Đặng Hi Thần và Hạ Tâm Băng, hồi đó cũng có tin đồn rằng nhiều chuyện xích mích!
Đặng Hi Thần dường như thực sự có cảm tình với An Mộc, bao nhiêu lời cũng không thể diễn tả hết, quần áo cũng chưa kịp bỏ bớt, cầm tay An Mộc kéo ngay đến sopha:”Cô đã xem qua vậy cô nói xem, tôi diễn tốt hay Hạ Tâm Băng diễn tốt?”
An Mộc tức khắc nghiêm mặt,:”Nếu đơn thuần nói đến kịch, đương nhiên là bà đi trước bà ta một bước. khi đó Hạ Tâm Băng vẫn còn là người mới vào nghề…vai diễn đương nhiên vẫn chưa đủ tốt!”
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
130 chương
165 chương
299 chương