Edit: Phong Nguyệt
“Hai vạn?" Tô Mỹ Huệ đứng lên, cầm lấy túi tiền từ trong đó lấy ra một xấp tiền, đưa tới trước mặt của An Mộc.
An mộc lắc đầu.
“Hai mươi vạn?” Tròng mắt của Tô Mỹ Huệ co rụt lại, thu số tiền trong tay về, “Tôi không biết cô cũng có công phu sư tử ngoạm a! An Mộc, cô có biết xấu hổ hay không?”
An Mộc nhìn về phía Phong Anh Hùng, mở miệng nói: “Hai ngàn vạn.”
“Cái gì?” Tô Mỹ Huệ trực tiếp nhảy dựng lên, “Sao cô không đi cướp luôn đi?! Hai ngàn vạn? Vậy mà cô còn mở miệng nói được hả! Cô muốn cả nhà chúng tôi đi uống gió Tây Bắc hết sao?”
Phong Anh Hùng cũng hừ lạnh một tiếng, “An Mộc, làm người không thể được một tấc lại muốn tiến một thước!”
An Mộc ngồi ở trước mặt của Phong Anh Hùng, “Bá phụ, tám năm trước, thời điểm ngài tiếp nhận An Thị, tài sản của An Thị chính là hai ngàn vạn, trước không nói gì nhưng mấy năm nay hai ngàn vạn đã bị giảm giá trị đến tình trạng gì, liền nói hiện tại được ở căn hộ này, thị trường cũng ở một ngàn vạn rồi. Những thứ này ta không cần, ta chỉ cần hai ngàn vạn.”
Mắt của Phong Anh Hùng nhíu lại, “Thế mà không biết hóa ra cô lại giấu sâu đến như vậy.”
An Mộc đánh trả, “Tại vì các người bức ta thôi.”
Phong Anh Hùng hừ lạnh một tiếng, “Nếu cô muốn tính sổ, ta đây liền chờ để cô tính, cho cô kiện với tòa án cũng được, toà án phải qua kiểm toán của An Thị, cũng như vậy mà tính tới! An Thị năm đó có một lần khủng hoảng kinh tế, xén bớt nhiều công nhân? Tổn thất bao nhiêu tiền? Cô nói cái gì hai ngàn vạn đã sớm trả xong rồi! Hiện tại An Thị, đều là ở đằng sau bên ngoài ta đầu tư vào, An gia của các người, có cổ phần An Thị, hiện tại chỉ có chút ít 1%! Nếu cô muốn cùng ta tính tiền, ta đây liền đem 1% kia cho cô. Hiện tại giá trị của An thị là hai trăm triệu, hai trăm triệu 1%…… Chính là hai trăm vạn.”
Nghe hắn nói, An Mộc lập tức nắm chặt nắm tay!
Chính mình rốt cuộc vẫn xem thường Phong Anh Hùng, hóa ra hắn đã sớm phòng ngừa chu đáo!
Chỉ sợ giờ phút này, An Thị đã sớm thành thiên hạ của Phong gia bọn họ.
Ánh mắt bình tĩnh của An Mộc nhìn Phong Anh Hùng, chợt cười, “Bá phụ, ta kỳ thật cái gì cũng đều không hiểu, trên phương diện làm ăn ta thật dốt đặc cán mai, ta chỉ biết được cái lý lẽ cứng nhắc thôi.”
Nói xong, cô liền cúi đầu, một câu cũng không nói.
Phong Anh Hùng hừ lạnh một tiếng, lên lầu.
Tô Mỹ Huệ mắng to: “Hóa ra nhiều năm như vậy, nhà chúng tôi dưỡng một con bạch nhãn lang! An Mộc, nói cho cô biết, mấy năm nay cô ăn ở nhà chúng tôi, trước khi đi còn muốn hút máu chúng tôi, cô mơ tưởng đi, dù một phân tiền cũng sẽ không cho cô!”
Nói xong, bà cũng đi theo lên lầu.
An Mộc liền như vậy ngồi ở trên sô pha, ánh mắt đảo quanh khắp trong nhà.
Phong Tư Nguyệt mở TV, trong TV, đang truyền phát tin bộ phim 《 Đông Hoa công chúa 》, Phong Tư Nguyệt nhìn, cười khanh khách nhìn về phía An Mộc: “An Mộc, cô xem, cái người diễn viên Đường Hạ này, thật xinh đẹp?”
An Mộc gật đầu.
Phong Tư Nguyệt châm chọc nói: “Nếu như cô cũng xinh đẹp như vậy, Tử Khiêm khẳng định thích cô, người đâu, coi trọng tự cô hiểu lấy đi, cô nói cô có cái ưu điểm gì? Lớn lên xấu xí, người lại nát, nếu còn dây dưa đến cùng, khiến người khác chán ghét, cô hiểu không?”
An Mộc nhìn nhìn cô ta, không nói gì.
Phong Tư Nguyệt cười lạnh một tiếng, cho một lời nói, ném ở phòng khách sô pha.
An Mộc đứng dậy, lên lầu, đóng cửa phòng, Đường Hạ mở điện thoại ra, liền phát hiện di động cơ hồ sắp bị nổ tung vì cuộc gọi, tất cả đều là cuộc gọi của Phong Tử Khiêm.
Ánh mắt của An Mộc lạnh lùng, nghe máy: “Phong tiên sinh, chuyện này ồn ào đến lớn chuyện như vậy, sẽ ảnh hưởng xấu đến thanh danh, nếu ngài không thể xử lý thích đáng, chúng ta không có khả năng ở bên nhau!”
Truyện khác cùng thể loại
6 chương
130 chương
165 chương
299 chương