Editor: Quỷ Quỷ “Ấy, thiếu gia!” Chị Lý kêu lên một tiếng. “Tử Khiêm con quay lại đây, bên ngoài nhiều phóng viên như vậy con ra ngoài làm gì?” Tô Mỹ Huệ cũng mở miệng. Đáng tiếc, lời nói của hai người Phong Tử Khiêm căn bản không đặt vào tai, đi thẳng ra ngoài. Vừa mới bước chân ra khỏi nhà, đã bị đám người vây quanh, Phong Tử Khiêm nóng nảy trực tiếp xô đẩy xông ra ngoài, đương nhiên hành động này lập tức được đưa lên mạng:”Phong thiếu không lễ độ đánh người thiếu chút nữa xảy ra án mạng.” Phong Tử Khiêm rời đi rồi, An Mộc cúi đầu, rồi nói:”Bác gái, cháu đi đây ạ.” Tô Mỹ Huệ lạnh mặt,”Đi đi, nhìn thấy cô là tôi lại thấy khó chịu! Nếu không vì cô, nhà chúng tôi làm sao có thể bị người ta chửi mắng?” Nhưng An Mộc chưa kịp bước nửa bước, Phong Anh Hùng đã quát lên:”Không được đi!” Tô Mỹ Huệ nghi hoặc nhìn Phong Anh Hùng. Phong Tư Nguyệt liền mắng, “Cô đi bây giờ là muốn ra ngoài nói với phong viên rằng chúng tôi ngược đãi cô sao? An Mộc, nhà chúng tôi nuôi cô lớn bằng ngần này, cô hẳn phải cảm kích chúng tôi mới đúng!” Phong Anh Hùng cũng nhìn An Mộc chằm chằm. Tô Mỹ Huệ nghe thấy thế, lập tức phục hồi tinh thần, vênh váo tự đắc ra lệnh cho An Mộc, “Đúng, hiện giờ cô ra ngoài nói cho bọn họ biết đó không phải là sự thật!” An Mộc nhìn một nhà ba người ra vẻ đương nhiên phải thế, chỉ cảm thấy buồn cười. Bọn họ dưa vào cái gì mà bắt cô phải bảo vệ cho bọn họ? Khóe môi cô cong lên, nở nụ cười:”Có nghĩa là anh Tử Khiêm sẽ không hủy hôn ước nữa?” Tô Mỹ Huệ phát nghẹn. An Mộc lại nói, “Vừa rồi bác gái và chị Tư Nguyệt nói muốn con ra đi tay trắng, cũng không phải là thật đúng không?” Phong Tư Nguyệt cũng khựng lại. Phong Anh Hùng lúc này mới nói:”An Mộc, ngồi đi, bác trai có mấy câu muốn nói. An Mộc nghe lời ngồi xuống. Phong Anh Hùng nhìn cô:”Từ nhỏ cháu đã là một đứa trẻ ngoan hiền. Chuyện lần này, là Tử Khiêm có lỗi với cháu, cho dù hai đứa từ hôn, cháu vẫn là con của chúng ta, nhà này vẫn là nhà của chái. Vừa rồi lời bác gái nói đều là do quá tức giận, không phải thật.” Phong Anh Hùng nói xong chăm chú nhìn An Mộc. Sự cảm động như tưởng tưởng không hề xuất hiện, An Mộc cúi đầu, im lặng nghe ông nói, Phong Anh Hùng chỉ cảm thấy vô cùng bực mình. Ông lườm Tô Mỹ Huệ một cái sắc lẻm. Tô Mỹ Huệ hiểu ý nói, giả mù sa mưa cười nắm lấy tay An Mộc, “An Mộc, cháu xem, nhiều năm như vậy chúng ta chưa từng thiếu cháu cái ăn cái mặc, người chứ đâu phải gỗ đã mà không có lương tâm, bây giờ cháu ra ngoài nói với phóng viên tin tức trên mạng đều là giả, có được không?” An Mộc vẫn cúi đầu, không nói câu nào. Tô Mỹ Huệ nổi giận, “Cô bị câm hay bị điếc? Có nghe thấy tôi nói gì không?” An Mộc ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Phong Anh Hùng, “Muốn cháu đi cũng được, nhưng cháu có điều kiện.” Phong Anh Hùng nhướng mày, “Nói đi, cháu muốn bao nhiêu tiền?” “Cái gì mà muốn bao nhiêu tiền?” Tô Mỹ Huệ cảm thấy choáng váng. Phong Anh Hùng hừ lạnh một tiếng “Nhiều năm như vậy, những gì là của cháu đều là do chúng ta cho!” An Mộc nhìn Phong Anh Hùng, “Bác trai, mọi người đuổi cháu đi, nhưng cháu cũng phải sống, cháu còn đang học đại học, không có nguồn thu nhập nào cả.” Phong Anh Hùng gật đầu, “Được, cháu ra giá đi.” An Mộc giơ hai ngón tay.