Ông bố tỷ phú và quý tử thiên tài

Chương 195 : Bố Con Đánh Cược

Các bạn vào group facebook để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé! ********** Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88. net <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Chương 199 Bố con đánh cược Nhưng đợi Thẩm Dục An ngồi lên thảm rồi, Tô Ngạn Khải lại quay lại trước máy tính. Ngay cả liếc mắt cũng không thèm nhìn anh. <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Đối mặt với sự ghét bỏ rõ ràng của con trai mình, Thẩm Dục An cũng không để ý. Anh nhích lại gần màn hình, nhìn thấy mã code quen thuộc trên đó, trong lòng liền có chút kinh ngạc. “Con trai, vậy mà con đã có thể xem hiểu đoạn code bố viết rồi sao?” Code của Thẩm Dục An rất phức tạp vì logic code của anh và người thường không giống nhau. <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Cho dù là cùng một đoạn mã, anh cũng có thể dùng đoạn mã dài hai bà dòng thay vì người khác viết tới mấy chục dòng. Như vậy có chỗ tốt cũng có chỗ xấu. <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Chỗ tốt là anh có thể viết nhanh, hơn nữa người khác còn không thể dễ dàng học được. Mã chỗ xấu là mã code anh viết chỉ có mình anh mới có thể giải, người khác căn bản không cách nào hiểu được. <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Điều này cũng là nguyên nhân dẫn đến việc, trừ công việc mà chủ tịch phải xử lý, anh còn phải ở công ty viết code. Rất nhiều đoạn mã hạch tâm chuyên môn trong công ty là do anh viết nên nếu những đoạn mã này có vấn đề thì cũng chỉ mình anh có thể giải quyết thôi. <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Người máy Socola cũng là do anh thiết kế. Đoạn mã hạch tâm cũng là do anh viết. Trong quá trình lập trình lại dùng thêm logic mới nên rất nhiều chuyên gia có kinh nghiệm trong công ty cũng không cách nào hiểu được. Nhưng con trai năm tuổi của anh không chỉ hiểu mà còn bắt đầu mô phỏng theo logic code của anh mà thay đổi đoạn mã hạch tâm của người máy. <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Đến lúc này, anh mới hiểu được con trai nhà mình thông minh đến thế nào. “Khải Khải, con đang thay đổi chỗ đoạn mã nào vậy?” Tô Ngạn Khải cũng không ngẩng đầu mà dùng giọng nói non nớt như cũ bình tĩnh trả lời: “Người máy bố thiết kế ngốc quá. Con phải khiến nó thông minh hơn chút. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88. net <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Nghe thấy giọng điệu ngang ngược này của con, cho dù Thẩm Dục An có tức giận nhưng trên mặt cũng không khỏi lộ ra biểu tình từ ái của người bố. Nhưng lời ra miệng lại không có chút liên quan gì đến hai chữ từ ái. “Vậy tới lúc đó chúng ta lại thi một trận. Xem xem người máy của ai thông minh hơn. Anh hoàn toàn không có cảm giác khi dễ con trai năm tuổi là có chỗ nào sai. <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Tô Ngạn Khải không phục trừng mắt nhìn anh. Ánh mắt tròn xoe giống Thẩm Dục An như đúc: “Thi thì thi. Ai thua thì là con chó con. " Nhưng cậu cũng không phải là không biết suy nghĩ: “Bố lớn hơn con, kinh nghiệm phong phú nên nhất định giỏi hơn con. Do đó cách thức thi đấu rất đơn giản cứ lấy <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Socola làm chuẩn. Nếu sau khi con thay đổi rồi nó trở nên thông minh thì coi như con thắng. Còn nếu không thì con thua” Thẩm Dục An cười tít mắt nói: “Được thôi. <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Hai bố con dùng một con người máy khác được lập trình dành riêng đo lường trí thông minh. Sau đó đo được trí thông minh của Socola bây giờ là mười lăm. Nhìn con số mười lăm này, Tô Ngạn Khải đắc ý cười: “Thẩm Dục An, bố cứ đợi học theo chó kêu gấu gấu đi. <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Bị con trai mình gọi cả tên lẫn họ nhưng Thẩm Dục An cũng không tức giận: “Được thôi, bố đợi gọi con là chó con họ Tô đó. ” Tô Ngạn Khải tức giận đến nỗi phồng mang trợn má, giống như con cá đèn lồng vậy. Cậu chu miệng tiếp tục trở về trước máy tính. “Hứ, Thẩm Dục An, bố đi đi. Đừng có làm phiền con làm việc!” <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Ai ngờ Thẩm Dục An đập một cái liền dễ dàng gập máy tính trước mặt cậu lại. Truyện88. net trang web cập nhật nhanh nhất Tô Ngạn Khải tức giận đùng đùng, mặt mày đỏ lựng, hốc mắt lại hơi đỏ lên phối hợp với gương mặt non nớt của cậu ngược lại giống như sắp khóc. “Bố làm gì vậy?” <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Thẩm Dục An lại không mềm lòng chút nào. Anh ôm lấy máy tính sống chết không buông: “Nhà chúng ta không ai mang kiếng cận hết. Con đừng có trở thành người đầu tiên đó. “Không cần bố lo!” Lúc này Tô Ngạn Khải căn bản không nghe lọt lời của Thẩm Dục An. Cậu chỉ cảm thấy bố xấu xa vô cùng, chắc chắn là vị thắng cậu nên mới cố ý không để cậu tiếp tục viết Thẩm Dục An giấu máy tính ra phía sau. “Hôm nay không được. <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Tô Ngạn Khải còn nhỏ, lại ngại chân Thẩm Dục An bị thương nên không dám dùng quá sức mà chỉ có thể trân trần nhìn cái máy tính bị giấu đi mà không có cách nào giành lại. Cậu chu miệng, tức giận trừng mắt nhìn anh: “Thẩm Dục An, bố thật đáng ghét!” <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Nói xong, cậu liền xoay người đi tìm Tô Mạnh an ủi “Mẹ ơi, Thẩm Dục An là đồ xấu xa!” Tô Manh nghe thấy câu này liền lập tức gật đầu như tìm thấy được đồng minh: “Đúng vậy, Thẩm Dục An vô cùng đáng ghét!” “Mẹ ơi, bố giấu máy tính của con rồi. Không để con viết code. ” Tô Ngạn Khải tức giận phừng phừng, tiếp tục tố cáo. <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Tô Manh vốn cũng muốn trách móc Thẩm Dục An vài câu nhưng cúi đầu thấy hốc mắt cậu có chút đỏ hồng nên lo lắng chau mày: “Hôm nay con chơi máy tính bao lâu rồi?” Tô Ngạn Khải lập tức chột dạ. Cậu rời khỏi lòng Tô Manh mà ngồi sang bên cạnh, vặn ngón tay rồi yếu ớt nói: “Cũng không lâu. “Rốt cuộc là bao lâu?” Tô Manh khoanh hai tay trước ngực. Sắc mặt đanh lại. <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> Tô Ngạn Khải không dám mở miệng. Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88. net <p class=16213368164>Bạn đang đọc truyện trên Truyện 88. vip! <p class=16213368164> <p class=16213368164> .