Ông bố bỉm sữa siêu cấp

Chương 405 : cậu dám phế lâm nhị thiếu gia, cậu sẽ phải hối hận!

"Tay này cố ý chọc giận Lâm Phá Hải đúng không?" "Chắc là không phải đâu, nhìn biểu cảm của anh ta thì có vẻ đúng là anh ta không biết Đông Nam Lâm gia." "Chắc chắn là không biết, nếu không cậu nghĩ anh ta dám nói vậy sao? Đông Nam Lâm gia ở thủ đô cũng được coi là đối tượng để vô số các gia tộc khác phải xu nịnh, ngay cả đến ngũ đại gia tộc một tay che trời ở thủ đô cũng phải ít nhiều nể mặt Lâm gia, Lâm gia ở Đông Nam tuy rằng chỉ là một cường hào ở địa phương nhưng lại là gia tộc lớn lâu đời, ngũ đại gia tộc đều là những gia tộc mới quật khởi trong vòng 100 năm trở lại đây, nội hàm bên không vẫn không thể so sánh được với gia tộc lâu đời như Lâm gia." "Ừ, tay này lại ngây thơ không biết gì, đợi đến lúc biết được về Lâm gia chắc sẽ sợ mất mật." "Có thể anh ta cho rằng có sự bảo hộ của Công nghệ Di Kỳ là vô địch thiên hạ rồi." Nghe được những gì Lục Trần vừa nói, những công tử nhà giàu có chút hiểu biết về những gia tộc ẩn thế này đều cùng cười nhạo Lục Trần. Công nghệ Di Kỳ của Lục Trần thực sự rất mạnh, nổi danh thế giới. Đó cũng chỉ là vì bọn họ phát minh ra được máy bay chiến đấu 6.0 mà thôi. Nhưng trong mắt những gia tộc ẩn thế này, những thứ khoa học công nghệ đều chỉ là đồ bỏ đi. Những người của gia tộc ẩn thế này đều lấy võ thuật làm gốc, luôn theo đuổi con đường võ đạo rèn thân, những thứ khoa học kỹ thuật kia đều là những truyện của quốc gia, chẳng có một chút liên quan nào đến bọn họ. Cho nên những lời của Lục Trần khiến đám đông đều cảm thấy trào phúng, có câu nói như thế này, anh có thể không hòa nhập được với xã hội, nhưng ít nhất anh phải hiểu được cái xã hội này. Lục Trần anh có thể không giao lưu với những gia tộc ẩn thế này nhưng ít nhất anh phải hiểu được nội hàm của những gia tộc ẩn thế này chứ. Lục Trần lúc này trong mắt đám đông chính là một tay mơ mới ra đời còn chưa hiểu về xã hội này. "Ha, ha ha ha, ha ha ha ha, tiểu tử, sao anh lại nực cười như vậy, bỏ đi bỏ đi, nhìn cái thân phận thấp hèn này cùa anh thì bây giờ chỉ cần anh quỳ xuống xin lỗi tôi, sau đó cút khuất mắt tôi thì tôi sẽ không tính toán gì với anh nữa." Lâm Phá Hải vênh ngược mặt lên cười nói, nhìn thấy Lục Trần vẻ mặt không hiểu hắn ta liền mất đi hứng thú hành hạ Lục Trần. Nói thế này đi, không phải ai cũng đáng để quỷ vương Lâm gia ra tay dạy giỗ. "Lục Trần, tôi thừa nhận cậu đúng là một nhân kiệt, Công nghệ Di Kỳ của anh đúng là vang danh thế giới. Nhưng tất cả những thành tựu này của cậu đối với Lâm gia mà nói đều chỉ như một lớp sương khói mà thôi, Lâm gia là gia tộc ẩn thế có lịch sử hàng ngàn năm rồi, bọn họ thậm chí còn có thể quyết định được sống chết của cậu. Cho nên nếu tôi là cậu thì lúc này nên buông bỏ cái mà cậu gọi là danh dự mà quỳ xuống xin lỗi Lâm nhị thiếu rồi, nếu không hôm nay đến thần tiên cũng không thể cứu được cậu đâu." Châu Tuân Phi cũng mỉa mai nhìn Lục Trần, trong một năm trở lại đây hắn ta vẫn chưa trút hết được giận với Lục Trần. Nhưng đúng lúc mọi người đều đang cho rằng Lục Trần có thể không thể chống đỡ lại được áp lực này, thì Từ Kinh lạnh lùng lên tiếng: "Mày lập tức quỳ xuống xin lỗi anh Trần thì tao còn có thể sẽ bỏ qua cho mày." "Mẹ ơi, tay này điên rồi sao, lại dám bảo Lâm nhị thiếu gia quỳ xuống xin lỗi, anh ta não có vấn đề rồi sao? Cứ cho là dựa vào danh tiếng ông chủ của Công nghệ Di Kỳ thì cũng phải xem xem đối thủ là người như thế nào chứ?" Nghe Từ Kinh lên tiếng, tất cả mọi người ở đó đều hết sức kinh ngạc, vẻ mặt đều không dám tin. Bọn họ không hiểu Từ Kinh lấy đâu ra cái gan lớn như vậy, lại dám nói những lời lẽ đó với Lâm nhị thiếu gia. Hiện trường đột nhiên im lặng, mọi người đều há mồm trợn mắt nhìn Từ Kinh, sau đó lại nhìn sang Lâm Phá Hải xem hắn ta sẽ xử lý thế nào. "Mày nói cái gì, nói lại lần nữa xem?" Lâm Phá Hải cũng trợn tròn mắt, há hốc miệng, đấy là lần đầu tiên có người bảo hắn quỳ xuống xin lỗi. "Tao nói, nếu như bây giờ mày quỳ xuống xin lỗi anh Trần, thì tao còn có thể bỏ qua cho mày. Nghe rõ chưa?" Từ Kinh gằn từng tiếng nói. "Mày muốn chết à!" Lâm Phá Hải nuốt nước bọt, tung nắm đấm về phía Từ Kinh. Hắn ta cũng là một cao thủ võ thuật, làm sao có thể chấp nhận được sự sỉ nhục như vậy? Mọi người đều lắc đầu, trong lúc mọi người không dám nhìn Từ Kinh bị Lâm Phá Hải đánh thì chỉ thấy Từ Kinh chậm rãi ra tay, nhẹ nhàng chặn đứng nắm đấm của Lâm Phá Hải, nắm đấm của Lâm Phá Hải như bị một chiếc kìm kẹp chặt lại, không thể động đậy. "Mày còn dám đánh trả lại tao sao?" Bị Từ Kinh một tay kẹp chặt lại, Lâm Phá Hải đầu tiên là hét lớn lên kinh ngạc, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, Từ Kinh cũng chỉ là một võ giả mà thôi, còn Lâm gia hắn thì có anh trai Lâm Phá Quân của hắn tuyệt thế võ giả, bố hắn còn mạnh hơn anh trai hắn vài phần, hắn không tin đối phương có thể làm gì được hắn. "Quỳ xuống!" Từ Kinh không thèm đếm xỉa đến những lời hắn nói, nắm chặt nắm đấm của Lâm Phá Hải, một cỗ lực khủng khϊế͙p͙ vô hình giáng xuống, Lâm Phá Hải chỉ cảm thấy cổ tay phải của mình như sắp gãy, kêu lên một tiếng đau đớn rồi quỳ gục xuống trước mặt Lục Trần. "Tên khốn, mày dám sỉ nhục tao như vậy sao?" Lâm Phá Hải khóe mắt như muốn rách ra, giây phút này, hắn chỉ muốn băm vụn Từ Kinh ra, nhận hết sự nhục nhã này mà chết. Từ Kinh không hề để ý đến những lời của Lâm Phá Hải, tay tiếp tục dùng lực, Lâm Phá Hải có hết sức giãy dụa thế nào cũng không thể thoát được sự cưỡng chế này, dưới áp lực sức mạnh vô hình, đầu hắn từ từ cúi xuống, vật vã dưới đất cuối cùng cũng phải đầu cúi sát đất dưới chân Lục Trần. Ầm! Mọi người xung quanh đầu óc choáng váng, trong lòng tâm thần chấn động nhìn những gì đang diễn ra, không ai dám bình luận cái gì, cả hội trường tĩnh mịch một cách quỷ dị. Lâm Phá Hải, đây là tên quỷ vương của Lâm gia ở Đông Nam, là đứa con mà gia chủ Lâm gia Lâm Chấn Đông yêu thương nhất do bà ba sinh ra, cực kỳ được Lâm Chấn Đông sủng ái, nên mới khiến hắn trở thành tên quỷ vương nhỏ của Lâm gia, không ai dám chọc vào, ngay đến các anh chị em cùng cha khác mẹ khác của hắn cũng đều phải nhường nhịn hắn, vậy mà lúc này lại trực tiếp bị ép cho quỳ mạt đất, thật không dám tưởng tượng đến. "Anh Trần, xử lý thế nào ạ? Cái miệng của thằng nhãi này thối quá, hay là em phế hắn luôn nhé." Từ Kinh nhìn Lục Trần, anh ấy cũng là một võ giả, thực lực không hề thua kém Đỗ Phi, mạnh hơn rất nhiều mấy tên gọi là cường giả của các gia tộc ẩn thế này. Mấy tên cường giả võ đạo này đa số cũng chỉ là một lũ thùng rỗng kêu to mà thôi. Còn những người như Từ Kinh và Đỗ Phi, thực lực của bọn họ thật sự là đã rèn luyện đến mức độ bước vào quỷ môn quan rồi đi ra, chắc chắn mạnh hơn mấy tên cưỡi ngựa xem hoa này nhiều. "Phế đi, anh cũng muốn xem Lâm gia này có ba đầu sáu tay như thế nào mà dám bảo kê cho Châu gia." Lục Trần gật đầu nói. Từ lúc Châu Tuân Phi và Lâm Phá Hải xuất hiện anh ấy đã đoán được Lâm gia chắc chắn là được Châu gia mời đến để bảo vệ cho bọn họ. Lần trước sau khi gặp Châu Tuân Phi ở Madagascar, sau khi trở về nước, Châu Tuân Phi chắc chắn là đã tìm chỗ chống lưng rồi. Nhìn thái độ của Châu Tuân Phi đối với hắn là anh ấy có thể đại khái đoán ra được tình hình rồi. "Lục, Lục Trần, cậu dám phế Lâm nhị thiếu sao, cậu sẽ phải hối hận đấy!" Lúc này Châu Tuân Phi cũng có chút hoảng loạn, luống cuống nói mấy lời uy hϊế͙p͙ Lục Trần. "Ra tay đi, tôi cũng muốn xem Lâm gia đó sẽ làm thế nào để khiến tôi hối hận." Lục Trần dửng dưng cười, khóe miệng khẽ nhếch lên. Từ Kinh vâng lời, trong tay truyền đến một cỗ lực mạnh mẽ. "Răng rắc!" Tiếng xương gãy vang lên rắc rắc, cả hội trường trong chớp mắt tĩnh lặng như tờ!