Ông bố bỉm sữa siêu cấp
Chương 290 : vu oan
"Ừ, thằng nhóc đó rõ ràng bị chột dạ, sau đó mới đến đe dọa chúng ta." Hạ
Thụ gật đầu nói.
"Cậu ta không chỉ đơn giản đe dọa chúng ta, lại còn muốn chúng ta khai chiến với nhà họ Lam ở Trung Nguyên, mau đặt vé đi, chúng ta phải rời khỏi Du
Châu ngay, sau đó thuê một tên sát thủ chuyên nghiệp giết cậu ta." Trong mắt
Địch Diệu Huy xuất hiện sát khí, ông lấy điện thoại di động ra đặt vé.
Sau khi đặt vé xong, bọn họ ra sân bay.
……
Biệt thự nhà họ Lam.
"Tiểu thư, trước đó Lục Trần đã tới khách sạn Du Châu gặp Địch Diệu Huy và
Hạ Thụ." Lam Kinh báo cáo với Lam Linh những tin tức mà bọn họ tra được.
"Ừ, sau đó thì sao, Lục Trần không giết bọn họ à?" Lam Linh hỏi.
"Không, lúc này Địch Diệu Huy và Hạ Thụ đã đến sân bay, nhưng tôi đã điều tra chuyến bay tới Trung Hải của bọn họ, còn một giờ nữa mới cất cánh. Tiểu thư, chúng ta có thể giết cả hai rồi đổ tội cho Lục Trần. "Ánh mắt Lam Kinh xuất hiện âm mưu.
Trong ánh mắt Lam Linh hiện lên vẻ bối rối, nhất thời không nói gì.
"Tiểu thư, bên gia tộc cũng đã nói rồi, bọn họ rất hứng thú với Công nghệ Di
Kỳ của Lục Trần, nên đã bảo chúng ta phải nhanh chóng cướp được Công nghệ Di Kỳ. Thực lực mạnh mẽ của Lục Trần đã vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta. Nếu chúng ta tuyên chiến trực diện, không chắc có thể hạ gục được Lục Trần, nhưng nếu không ngừng tạo thêm rắc rối cho cậu ta, thì chắc chắn cậu ta sẽ kiệt sức. Khi đó chúng ta mới có cơ hội chiến thắng." Lam
Kinh khuyên nhủ.
Lam Linh không nói gì, cô khẽ cau mày.
Cô ta không muốn một ngày nào đó bản thân phải chạm trán với Lục Trần.
Thậm chí cô ta đã nghĩ ra rất nhiều kế sách để khiến cho Lục Trần và Lâm Di
Quân ly hôn, sau đó cô ta sẽ nắm lấy cơ hội để tiếp cận Lục Trần.
Nhưng điều cô ta không nghĩ tới, là hôm qua cô ta đã nhận được nhiệm vụ mà gần như bản thân không thể hoàn thành được.
Đó là cướp lấy Công nghệ Di Kỳ của Lục Trần.
Nhưng với hiểu biết của cô ta về Lục Trần trong thời gian gần đây, cô ta biết đó là một nhiệm vụ bất khả thi, nhưng cũng không dám nói ra.
Bởi vì chỉ cần cô nói đây là một nhiệm vụ bất khả thi, thì bên gia tộc sẽ phái kẻ khác đến đây.
Lam Linh không muốn bên gia tộc phái người khác đến.
Gia tộc chính nhà họ Lam không phải là nhà họ Lam ở Trung Nguyên của cô, mà đó là một trong những gia tộc lớn của thế giới ngầm. Nếu gia tộc tự mình ra tay, cô tin rằng Lục Trần chắc chắn sẽ bị cao thủ trong gia tộc cô giết chết.
"Được, chuyện này giao cho ông." Lam Linh không muốn quá lên, nếu không cô ta tin rằng Lam Kinh chắc chắn sẽ nói mọi việc với bố cô, lúc đó nhất định bố sẽ dạy dỗ cô một trận, thậm chí còn có thể tự mình ra tay với Lục Trần.
Lam Kinh gật đầu, ông ta rút điện thoại ra gọi.
"Đừng để Địch Diệu Huy và Hạ Thụ trở về Trung Hải." Ông ta chỉ nói một câu rồi cúp điện thoại. Lam Kinh tin rằng người của ông ta sẽ hiểu ý.
"Tiểu thư, việc tiếp theo chúng ta cần làm là lan truyền mâu thuẫn giữa Lục
Trần với Địch Diệu Huy và Hạ Thụ, sau đó đem tấm ảnh cậu ta gặp hai người bọn họ ở khách sạn Du Châu đăng lên mạng. Đến khi hai người kia chết, chắc chắc mọi sự chú ý sẽ đổ dồn về phía cậu ta.
"Ừ, ông cứ sắp xếp đi." Lam Linh cau mày nói.
Sau khi Lam Kinh đi khỏi, Lam Linh rút điện thoại ra gọi cho Trần Sơ Nhiên.
"Sơ Nhiên, cậu có đang bận gì không?" Lam Linh hỏi.
"Mình vừa tập thái cực quyền với ông nội, đang định đi tắm, sao thế Linh?"
Trần Sơ Nhiên nói.
"Không có gì, chỉ hơi buồn rầu chút thôi, nên mình muốn tìm ai đó đi uống vài ly, đi uống rượu với mình không?" Lam Linh hỏi.
"Được rồi, cậu muốn đi đâu, hay đến câu lạc bộ của mình đi?" Trần Sơ Nhiên nói.
"Được, đến câu lạc bộ của cậu đi." Lam Linh chỉ muốn được yên tĩnh, câu lạc bộ của Trần Sơ Nhiên là câu lạc bộ tư nhân, người bình thường căn bản không thể vào được.
"Ok, mình tắm xong sẽ đến ngay, cậu đi trước đi." Trần Sơ Nhiên nói.
Lam Linh cúp điện thoại rồi đi đến câu lạc bộ của Trần Sơ Nhiên.
……
Sau khi Lục Trần rời khỏi khách sạn Du Châu, thì cũng về thẳng nhà. Anh đã cho Địch Diệu Huy và Hạ Thụ một cơ hội. Nếu bọn họ không trân trọng, còn có lần sau nữa, thì anh chắc chắn sẽ giết cả hai.
Với tính cách của bản thân, cho dù phải đuổi đến Trung Hải, anh cũng chắc chắn không bỏ qua bọn họ.
Sáu giờ chiều, Lục Trần đi vào bếp nấu ăn. Những lúc bình thường, anh thích tự mình nấu ăn, anh không quá thích đồ ăn bên ngoài.
"Bố, điện thoại của bố đang reo." Kỳ Kỳ cầm điện thoại di động của Lục Trần chạy vào bếp.
Trước khi nấu ăn, Lục Trần đã để điện thoại di động trêи ghế sofa trong phòng khách, Kỳ Kỳ cầm điện thoại xem phim.
"Được rồi, để bố xem ai gọi." Lục Trần lau tay rồi cầm điện thoại xem, là Đỗ
Phi gọi tới.
"A Phi." Lục Trần nhận điện thoại rồi nói.
"Địch Diệu Huy và Hạ Thụ chết rồi." Đỗ Phi nói.
"Chết rồi?" Lục Trần sững sờ, anh thay đổi tư thế trả lời điện thoại, "Khi nào vậy?"
"Một giờ trước, bị bắn chết tại sân bay, cảnh sát đang bắt người, nhưng hình như kẻ giết người vẫn chưa bị bắt." Đỗ Phi nói.
"Ừ, chết rồi cũng tốt, tôi đỡ phải tự mình ra tay." Lục Trần lơ đễnh nói.
"Nhưng mà hiện giờ có người đã đăng ảnh hôm nay cậu đến khách sạn Du
Châu gặp hai người họ lên mạng. Chắc chắn muốn vu oan cho cậu, chẳng lẽ cậu không ngạc nhiên hả?" Đỗ Phi nói.
"Vu oan cho tôi?" Lục Trần cau mày, ai lại muốn vu oan cho anh?
"Tôi cho người đi điều tra rồi. Cậu nghĩ xem đã chọc phải ai?" Đỗ Phi nói.
Tình bạn giữa anh và Lục Trần, không chỉ đơn giản là anh giúp đỡ Lục Trần giải quyết mấy chuyện đơn giản.
Khi anh quen Lục Trần, Lục Trần đang rất suy sụp, bản thân anh cũng đã rời khỏi giới giang hồ. Hai người họ chỉ qua việc trò chuyện đã biết được đối phương cũng là một cao thủ, sau đó họ trở thành bạn bè.
Mặc dù sau này Lục Trần đã trở thành đại thiếu gia nhà họ Lục, nhưng nếu không phải vợ anh bị giết chết, thì anh cũng sẽ không trở lại giang hồ.
Nhưng sau khi anh quay lại giang hồ, giúp đỡ cho Lục Trần, anh luôn đặc biệt chú ý tới mọi truyện của Lục Trần, không được để xảy ra chuyện sai sót gì.
Vì vậy khi biết có người vu oan cho Lục Trần, anh cảm thấy rất tức giận.
Không đợi Lục Trần sắp xếp, đã tự mình cho người đi điều tra.
Sau đó mới gọi điện thoại cho Lục Trần.
"Tôi cũng không biết, chẳng lẽ là người của ba nhà Trương, Tả, Lưu chăng?"
Lục Trần cảm thấy buồn bực. Mặc dù anh biết rằng đối phương không vu oan cho anh được, nhưng rõ ràng điều này chứng minh, đối phương và anh có thù, muốn gây rắc rối cho anh.
"Tôi cũng đã nghĩ tới điều này, nhưng tôi nghi ngờ ba đại gia tộc có khả năng không lớn." Đỗ Phi nói.
Lục Trần gật đầu, anh cũng đồng ý với Đỗ Phi.
Mâu thuẫn giữa anh và ba đại gia tộc rất sâu. Ba đại gia tộc biết chuyện nhỏ nhặt này chắc chắn không thể vu oan được cho anh. Bọn họ chắc chắn sẽ không làm những việc vô ích như vậy.
Ba đại gia tộc chắc chắn sẽ tìm cơ hội để trị anh, nhưng nếu bọn họ không chắc chắn, thì nhất định sẽ chọn cách nhẫn nại.
Không phải ba đại gia tộc, thì sẽ là ai đây?
Lục Trần cau mày, suy nghĩ mãi cũng không thể đoán ra rốt cuộc anh đã gây thù với ai?
Truyện khác cùng thể loại
66 chương
167 chương
76 chương
61 chương
55 chương
35 chương
317 chương
50 chương