Omega Của Ta Đến Từ Địa Cầu
Chương 6
Editor: Sara
Lời của editor: Tình hình là chương sau Diệp Quân về nhà chồng rồi... tui quyết định để xưng hô là tôi – ngài và ta -em ở chương này nhưng chương sau thì không biết thế nào a QAQ.
Trời mới tờ mờ sáng, Viện nghiên cứu y học trung ương Tuyết Ải tinh đã nghênh đón một vị khách không mời mà tới – Rafael tướng quân.
Philip viện trưởng dẫn mấy khoa học gia có thâm niên đứng ở cửa chính để chào đón Rafael tướng quân, anh nhìn nam nhân trước mắt một thân quân phục bước ra cabin, chỉ cảm thấy khóe miệng run rẩy một trận. Cứ tưởng rằng y cần ít nhất ba ngày mới có thể từ nam bộ xa xôi nhanh chóng trở về, không ngờ nhanh như vậy sẽ trở lại.
Cơ giáp của Rafael tướng quân là một chiếc chiếc cơ giáp màu đen, trên đường đi, nó được chuyển đổi thành hình một phi hành khí nhẹ nhàng, loại hình này được tạo trên nguyên lý khí động lực học*, trọng lực thấp, tốc độ nhanh, nó được xưng là cơ giáp cấp S lợi hại nhất Tefra tinh hệ – Merse loại chuyển đổi tức thì, cũng có thể gọi nó là "Ảo ảnh nhanh nhất tinh tế".
Ưu điểm của loại hình này là tốc độ cực nhanh nhưng có những thiếu sót vô cùng rõ ràng. Vì để thích ứng với chuyện thay đổi hình thái nhanh chóng, thân cơ giáp hoàn toàn bị biến thành một hệ thống hẹp gọn hình viên đạn, hệ thống vũ khí đặt ở cabin, hệ thống phòng ngự thì toàn bộ đóng cửa, tất cả nguồn năng lượng đều dùng hết cho hệ thống động lực.
Điều này đối với những chuyến đi khắp tinh hệ là vô cùng nguy hiểm, cho dù Tefra tinh hệ là tinh hệ có hệ số an toàn rất cao nhưng nó không thể bảo đảm chắc chắn trong quá trình di chuyển sẽ không gặp phải hải tặc tinh tế tập kích, lại còn phải đi qua tinh vực xoắn ốc đan chéo có địa hình hỗn loạn nhất, nếu không có kỹ thuật cao siêu thì khó lòng thông qua.
Quả thực là điên rồi, Philip oán thầm một câu, bất quá ở mặt ngoài vẫn là rất có phong độ dẫn một đám nhà khoa học hướng y hành lễ.
Rafael tướng quân chau mày nhìn Philip muốn làm ra tư thế nghênh đón, y khoát tay không cho mọi người hành lễ, "Philip, lần này ta đến không phải là để thị sát mà là việc tư, không cần thiết làm những thứ này."
Nói xong nhấc chân hướng phòng Diệp Quân đi đến.
Philip ngay lập tức ngăn cản y, "Tướng quân, lúc này chỉ sợ không thích hợp, Diệp Quân còn chưa tỉnh, làm phiền tướng quân di giá phòng tiếp khách, nếu cậu ấy tỉnh dậy ta lập tức thông tri ngài."
Rafael nâng chân lên vòng ngược lại, "Không, trực tiếp đi phòng điều khiển, ta ở đó chờ cậu ấy."
Philip một đầu hắc tuyến, đây là tư thế nhất quyết muốn ngồi chờ Diệp Quân tỉnh lại sao, anh vội đuổi kịp bước chân Rafael tướng quân, rồi cho tan đám nhà khoa học đang không hiểu ra sao tự dưng bị đánh thức từ trong chăn ấm đệm êm.
Những người khác đưa mắt nhìn nhau, nếu mà...nhà khoa học uy vọng nhất đã lên tiếng, mình cũng nên trở về thôi.
Diệp Quân ngủ rất ngon, tối hôm qua Gil đã kể rất nhiều về chuyện tình của Philip và cậu, vừa nghe hắn vừa không ngừng ngáp, cuối cùng hắn trực tiếp ở trong bài hát ru của Gil mà ngủ.
Sau đó Gil lại nằm ngủ ở phòng Diệp Quân nhưng cậu ngủ không ngon lắm, thứ nhất là vì ngủ không quen giường còn thứ hai là vì lời Diệp Quân nói làm cho cậu có cảm giác nguy cơ, lại không thể đá văng Philip ra khỏi đầu, lăn qua lộn lại đến nửa đêm mới ngủ.
Sáng sớm Diệp Quân thức dậy với một tinh thần vô cùng sảng khoái nói chào buổi sáng với Gil. Gil hết ghen tị lại hâm mộ, Omega mềm mại yếu ớt chỗ nào hả, Diệp Quân đâu có chỗ nào là nhìn không khỏe đâu.
Mà lúc này không khí trong phòng điều khiển lại không tốt lắm, Rafael tướng quân chỉ vào cái đầu ổ gà của Gil, hỏi: "Người này, có chuyện gì xảy ra?"
Philip đau hết cả đầu, ngày hôm qua Gil tự tiện ngủ trong phòng Diệp Quân nhưng mà anh cũng không có phản đối. Anh nghĩ Diệp Quân mới vừa trải qua dao động cảm xúc kịch liệt, không chắc là sẽ không xuất hiện vấn đề về tâm lý, nếu có người ở bên cạnh chăm sóc cậu thì anh sẽ yên tâm hơn, với lại Gil cũng là Omega mà, có cần phải dùng ánh mắt kinh khủng (nguyên văn là ánh mắt như sói ^^) như thế chất vấn anh không.
Philip xoa xoa huyệt Thái Dương, đêm qua ngủ không ngon nên đầu có chút choáng váng, "Rafael tướng quân, Gil là bác sĩ thực tập đã luôn chăm sóc Diệp Quân, cậu ta là Omega, hai người bọn họ quan hệ không tệ. Diệp Quân trạng thái tuy rằng khá ổn định nhưng vì phòng ngừa có chuyện ngoài ý muốn phát sinh nên ta chủ động để cậu ấy bồi Diệp Quân cả đêm, cho nên ngài không cần lo lắng giữa bọn họ phát sinh cái gì."
Làm sao có thể phát sinh cái gì được cơ chứ, Philip nghĩ nếu qua được cửa ải này anh sẽ lập tức sinh long hoạt hổ trở lại. (chém ==)
Rafael lúc này mới phát hiện Tiểu Hoàng Mao kia quả nhiên là người y nhìn thấy trong đoạn video y đã từng xem trước kia, chính là bác sĩ luôn luôn chăm sóc Diệp Quân còn chứng thật là một Omega. Người đó chăm sóc Diệp Quân cũng rất chu đáo nên lúc này Rafael mới yên lòng lại, "Nói cho cậu ấy biết, ta lập tức đi thăm Diệp Quân."
Philip thở ra một hơi, bắt máy gọi cho Gil, "Gil, nói cho Diệp Quân, người giám hộ của cậu ta Rafael tướng quân muốn gặp hắn, thỉnh hắn chuẩn bị một chút."
Rafael tướng quân, là người trước kia Gil kể là người cứu hắn sao? Diệp Quân vừa khẩn trương lại chờ mong nhìn về phía cửa.
"Cốc cốc", hai tiếng gõ cửa vang lên, Gil chạy ra mở cửa.
Diệp Quân ngẩng đầu, rồi ngay lập tức ngây ngẩn cả người.
Người nam nhân đang đi tới vô cùng cao lớn khôi ngô, y một đầu tóc màu rám nắng, mi cốt cương nghị, ánh mắt sắc bén, mũi cao thẳng, cằm buộc chặt, dù chỉ đang mím môi cũng lộ ra một cỗ kiên nghị, đây là một alpha đặc biệt nam tính a.
Y mặc quân trang màu xanh đậm, đi quân giày màu đen, sải 2 bước đã tới trước mặt Diệp Quân, cúi đầu nhìn chăm chú hắn.
Diệp Quân nháy mắt cảm giác được mùi hormone nồng đậm của người nam nhân này tràn ngập cả gian phòng, đập vào mặt hắn. Ban đầu hắn nghĩ hắn sẽ liên tiếp nói lời cảm tạ người kia thế nhưng giờ phút này một chữ hắn cũng nói không nổi, chỉ có thể ngửa đầu ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn đối phương.
"Thực xin lỗi, ta tới muộn", Rafael mở miệng, thanh âm trầm thấp mạnh mẽ từ lồng ngực truyền tới, chấn động màng nhĩ Diệp Quân, xuyên qua tai trong dọc theo thần kinh thính giác, rồi từ từ được tiêu hóa ở vỏ đại não. Diệp Quân cảm giác được da đầu mình tê rần, lông tơ phía sau gáy nhanh chóng dựng đứng, cả vùng sau lưng một mảnh tê dại.
Nếu hắn từng đọc qua ngôn tình, hắn nhất định câu "Đến lỗ tai cũng phải mang thai" để hình dung cảm thụ của mình trong lúc này, nhưng hiển nhiên hắn không đọc cho nên hắn trực tiếp bị giọng nói Rafael làm cho chấn đầu say xe.
"Đến lỗ tai cũng phải mang thai":Bình thường để hình dung âm nhạc êm tai, giống như chứa đựng ma tính, chỉ mới nghe 1 lần, đã khiến người ta cảm thấy cực kỳ hưởng thụ.)
Một lúc lâu sau Diệp Quân mới lên tiếng, "Ra, Rafael tướng quân?"
Rafael tướng quân gật gật đầu, "Thân thể cảm giác như thế nào?"
Sau khi y nói, Diệp Quân cảm giác đầu óc của mình lại đã khôi phục bình thường, có thể thông thuận nói chuyện.
"Tôi rất khỏe, à, cám ơn ngài đã cứu tôi, " Diệp Quân không biết biểu đạt lòng biết ơn của mình như thế nào, vài ngày sau khi tỉnh dậy tuy rằng đã trải qua sự kiện không thể tưởng được là xuyên qua, cộng thêm tin dữ Địa Cầu bị hủy diệt, khiến cả người hắn đều bị vây trong trạng thái tứ cố vô thân tuyệt vọng vô cùng. Nhưng những người xung quanh đã làm cho hắn cảm động vạn phần.
"Đầu tiên, tôi rất cảm ơn ngài vì đã trợ giúp và bảo hộ tôi, sau khi tôi tỉnh lại bệnh viện luôn chiếu cố tôi rất nhiều. Tôi phi thường may mắn mới có thể gặp được ngài, cám ơn ngài" Diệp Quân chân thành nói.
Rafael tướng quân nhìn chằm chằm vào ánh mắt trong suốt đen láy của nam hài, trái tim khẽ giật, y bắt lấy cánh tay nam hài, nhẹ nhàng kéo khiến nam hài rơi vào lồng ngực của mình. Y ôm thật chặt thân thể mềm mại của hắn, để cho hắn dựa vào lồng ngực rắn chắc của mình
Y biết hài tử đến từ địa cầu này so với mình tưởng còn kiên cường dũng cảm hơn nhiều nhưng y vẫn không thể khống chế được nội tâm của mình. Khi y chứng kiến nam hài nằm ở trên giường mở to hai mắt nhìn trần nhà, chứng kiến hắn mím môi cực lực khống chế cảm xúc của mình; chứng kiến hắn không thể chịu đựng được nữa mà khóc nức nở trước mặt mọi người; chứng kiến hắn sáng sớm tỉnh lại nước mắt đã tràn đầy khuôn mặt, y rất đau lòng đứa bé này. Y đã từng chia sẻ với Philip rằng y có dục vọng mãnh liệt với tiểu hài tử này, muốn thay hắn gánh vác đau khổ cùng bi thương, y muốn nói cho người kia biết, tuy đất mẹ của em không còn nhưng Tuyết Ải tinh vẫn còn đó; tuy thân nhân của em đã mất nhưng còn có ta, từ nay về sau, ta sẽ là người thân của em, tất cả đều là của em.
Y đã sống hơn 30 tuổi nhưng cho tới bây giờ y chưa từng sinh ra ý muốn mãnh liệt bảo hộ như thế với ai bao giờ, cũng chưa bao giờ có ai tiến vào nội tâm của y như vậy, cứ thế lấy đi trái tim y.
Y biết rõ rằng, đây không phải cảm tình giữa người giám hộ và người bị giám hộ, cũng không phải cảm tình giữa người trưởng thành đối với hài tử của mình, nhưng thời gian sẽ nói cho y biết thứ y muốn là gì.
Diệp Quân ngay từ đầu đối với hành động của Rafael tướng quân cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng rất nhanh hắn đã chấp nhận bị đối phương ôm, cái ôm của Rafael dày rộng mà ấm áp, giống như một bến đỗ an toàn, mà mình đang là con thuyền nhỏ mất phương hướng đi trên biển mịt mùng, đi thật lâu thật lâu mà không thấy bờ bến, vừa mệt vừa đói. Hắn muốn chìm mãi trong cảm giác ấy.
Hắn chần chờ một chút rồi chậm rãi tựa mặt mình vào lồng ngực Rafael, đây là lần đầu tiên hắn gặp mặt nam nhân này nhưng người ấy lại thần kỳ cho hắn cảm giác an toàn vô cùng. Người nam nhân này như một bến đỗ tránh gió, ngăn cản tất cả sự thật và tuyệt vọng làm người sợ hãi đẩy hết ra ngoài.
Một lúc sau, Diệp Quân rời khỏi ngực Rafael, cái loại cảm giác giống như hài tử được bảo hộ này làm cho hắn có chút ngượng ngùng. Hắn đỏ mặt lui về phía sau vài bước, cúi đầu xuống đất.
Rafael tướng quân cũng thuận thế buông hắn ra, cúi đầu hỏi, "Theo ta về nhà, được không?"
Diệp Quân nhớ Philip viện trưởng từng nói, nếu đã không còn vấn đề, hắn có thể xuất viện, Rafael tướng quân sẽ chiếu cố hắn, "Hảo", hắn gật gật đầu.
Khóe miệng Rafael tướng quân ở nơi nam hài không nhìn thấy chậm rãi nhếch lên.
Vì không quấy rầy bọn họ nói chuyện với nhau, Philip viện trưởng lôi kéo Gil trốn ở ngoài cửa, hơn nữa còn biết ý mà đóng cửa lại.
"Philip viện trưởng, tướng quân không phải đi nam bộ tinh hệ sao, nhanh nhất cũng phải một tuần mới tới, làm sao nhanh như vậy đã trở lại?" Gil thật cao hứng khi đứng với một mình với Philip, nắm lấy thời cơ cùng Philip nói chuyện.
Philip xoa tóc Gil nói, "Y lo lắng cho Omega nhỏ bé của y, vậy nên mới rất vội vàng mà chạy lại đây."
Gil nghe được nhưng không hiểu gì, tuy vậy cậu vẫn gật đầu: "Tướng quân đi nam bộ tinh hệ làm gì trong mấy ngày Diệp Quân hôn mê nhỉ."
"Chắc là đi tìm thực vật cho tiểu Omega của y a."
"Thì ra người địa cầu cũng ăn được thực vật ở nơi đây, thật tốt quá." Gil cao hứng nói.
Việc Philip để ý không phải là Diệp Quân có ăn được hay không mà là việc tên nam nhân đã mang chứng thiếu hụt tình cảm hơn mười mấy năm mà lại lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến nam bộ tìm thực vật cho một người ngoài hành tinh.
Philip viện trưởng và Rafael tướng quân trước kia là bạn học, cho nên anh thực hiểu biết tên nam nhân lãnh huyết này. Tên đó tác phong quân nhân cứng nhắc, chưa bao giờ bị tình cảm ảnh hưởng.
Khi anh ngắt lời Diệp Quân còn cần 4 đến 5 ngày mới có thể tỉnh, vốn định là để cấp dưới đi một chuyển nhưng Rafael đã quyết định tự mình đi, lấy tốc độ nhanh nhất mang thực vật về, sau đó bồi bên người Diệp Quân, chờ hắn tỉnh dậy rồi để hắn chậm rãi tiếp xúc sự thật.
Không đoán ra sự tình phát triển hoàn toàn bất ngờ như vậy, chờ lúc Rafael chạy đến, Diệp Quân cũng đã biết tất cả, chẳng trách lúc đó y giận thành như thế.
Phải biết rằng nam nhân này là lãnh diện tướng quân nổi danh Liên Bang, lúc hạm đội hải tặc Tinh tế bất thình lình vây khốn Tuyết Ải tinh, mặt của y cũng không động một cái dù chỉ nhỏ nhất
Thế nhưng y lại vì một nam hài địa cầu mà biến thành bộ dáng căng thẳng như vậy, Philip nhớ tới thư từ qua lại không lâu trước kia, cười nghiềm nhẫm, Rafael, anh cũng có ngày hôm nay a~
Trong lúc Philip đang vui sướng khi người gặp họa, Rafael tướng quân mở cửa đi ra, nét mặt so với buổi sáng đã dịu đi, "Phlip, ta muốn làm thủ tục xuất viện cho Diệp Quân."
"Cái gì? Bây giờ sao?" Gil chấn động.
"Đúng vậy, ngay bây giờ." Rafael chân thật đáng tin nói.
"Nhưng mà..." Gil còn muốn nói điều gì, lại bị Philip cản lại, anh biết, Rafael đã quyết định cái gì, sẽ không dễ dàng thay đổi.
Philip liền liên lạc với bác sĩ Franz, để hắn lập tức đối chiếu cho ca bệnh của Diệp Quân.
"Rafael tướng quân," Philip nói, "Trước mặt với tình trạng bây giờ Diệp Quân có thể xuất viện nhưng ta phải nhắc nhở ngài là F gien của hắn khác với người thường, hắn chỉ còn một năm nữa là tiến vào kỳ thành niên rồi. Mà vào trước sau kỳ thành niên nếu diễn ra tình huống đặc thì gì thì ta hoàn toàn không thể biết trước. Tâm tình, ăn uống, khí hậu vân vân, bất kỳ một nhân tố nào đều có thể tạo thành vấn đề ngoài ý muốn. Cho nên ta đề nghị, mỗi ngày nhất định phải cho hắn kiểm tra sức khỏe, hơi có dị thường thì lập tức liên hệ chúng ta."
Rafael tướng quân gật gật đầu, "Ta sẽ ", nói xong y nhìn Gil, "Cậu mấy ngày nay chiếu cố Diệp Quân tốt lắm, ta đại biểu Rafael gia tộc cám ơn cậu."
Được Rafael tướng quân tự mình cảm tạ, Gil nhất thời kích động cùng lúng túng.
"Bất quá ta cũng hy vọng quý viện có thể tuân thủ nguyên tắc mà giữ bí mật, không nên nói ra ngoài dù chỉ một chữ." Không đợi Gil kích động xong, Rafael lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nói.
Philip rất nhanh tỏ vẻ, "Yên tâm, bệnh viện chúng ta nhất định sẽ giữ nghiêm quy định, bảo vệ riêng tư người bệnh"
"Hi vọng là như vậy", Rafael đi vào gian phòng, kéo Diệp Quân ra rồi cùng nhau chuẩn bị rời đi.
"Diệp, cậu muốn đi thật sao?" Gil lưu luyến không rời nói, vài ngày ở chung tuy rằng ngắn ngủi nhưng Gil vẫn sinh hảo cảm với Diệp Quân, mặc dù mình lớn hơn Diệp Quân một chút nhưng Diệp Quân còn chín chắn hơn cậu rất nhiều. Cậu học tập được rất nhiều thứ từ nam hài Địa Cầu ấy.
"Ừ, chúng ta sẽ vẫn tiếp tục liên lạc với nhau, Gil, cảm ơn cậu đã chiếu cố," Diệp Quân mỉm cười nói, "Cậu nhất định sẽ là một bác sĩ vĩ đại."
Gil còn muốn nói nữa nhưng Rafael đã lôi cánh tay Diệp Quân rồi chui vào cabin, cậu đành phải phất phất tay, "Hẹn gặp lại, Diệp, nhớ liên hệ tôi a!"
Diệp Quân xuyên qua cửa sổ cabin, cũng phất phất tay với Gil.
Merse màu đen bay lên không trung, xẹt qua tạo thành một đạo đường cong duyên dáng rồi biến mất trong tầm mắt mọi người.
Philip xoa xoa Gil đầu, "Tốt lắm, họ đi rồi, đừng nhìn nữa."
"Philip, liệu em có thể trở thành một bác sĩ Omega đủ tư cách không?" Gil nhìn Alpha cao lớn bên cạnh, hỏi.
"Được chứ, em không chỉ có thể trở thành bác sĩ chính thức thậm chí sẽ còn là một bác sĩ vĩ đại", Philip cười trả lời.
Gil vui vẻ nở nụ cười, vâng, em sẽ cố gắng, Philip, vì có thể đứng ở bên cạnh anh, em nhất định càng thêm tự tin, càng thêm cố gắng.
Truyện khác cùng thể loại
32 chương
11 chương
227 chương
23 chương
12 chương
10 chương
3 chương
28 chương
18 chương