Edit: Sara Trong tẩm cung hoàng tử, Diệp Quân dựa đầu vào giường, sau khi tỉnh táo lại thì cảm thấy đầu hoa mắt choáng, cả người vô lực, mềm nhũn Grantham lúc trở lại thì bị bộ dáng gầy yếu và sắc  mặt tái nhợt của Diệp Quân làm cho hoảng sợ, gã vội vàng đi tới, cúi nửa người chuẩn bị sờ trán hắn. Diệp Quân dùng một tay gạt ra, vẻ  mặt chán ghét né tránh gã. Grantham lặng đi một chút rồi buông tay, đứng ở một bên, “Xin lỗi, ạnh không ngờ thời gian dài đi Tinh tế và không gian chuyển tiếp sẽ tạo ảnh hưởng lớn như vậy đối với em, anh bảo bác sĩ đến xem em nhé.” “Không cần, tôi rất khỏe”, Diệp Quân cứng ngắc cự tuyệt, “Tôi chỉ hy vọng anh mau mau mang tôi trở về.” Grantham lắc đầu, “Anh sẽ không đưa em trở về, em có biết anh tìm em bao lâu rồi không? Cho dù em là Omega của tống thống Liên Bang, anh cũng phải mang em về.” Diệp Quan cau chặt mày, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt tràn đầy cô đơn. “Rất xin lỗi, Diệp Quân, anh vô cùng hối hận vì không gặp em sớm hơn, nếu không chắc chắn sẽ không biến thành như bây giờ”, trong giọng nói Grantham chứa đầy hối lỗi. “Anh biết phải chấp nhận một Alpha khác khiến em rất đau đớn nhưng anh phải làm như vậy” Diệp Quân không quan tâm đến gã, hắn chỉ cảm thấy tuyệt vọng đối với tên cố chấp trước mắt này. “Anh sẽ cho người đi tìm thực vật cho em, nếu nhàm chán thì em có thể tùy ý đi lại trong tẩm cung. Nếu em không muốn cái gì thì chỉ cần im lặng chờ đợi nghi thức bạn lữ của chúng ta.” “Anh sẽ biến em trở thành Omega hạnh phúc nhất đế quốc, tin tưởng anh.” Diệp Quân ôm đầu tựa vào thành giường, huyệt thái dương co rút khó chịu. *** “Grantham, con của ta.” Landon Vương hậu thấy Grantham tiến vào thì nói. “Phụ hậu”, Grantham hành lễ với ông, “Người tìm con có chuyện gì ạ?” “Lâu như vậy mới về nhà một chuyến, tại sao không đến thăm ta.” Landon Vương hậu bảo Grantham ngồi bên cạnh mình, ngữ khí ôn hòa nói. Ông nâng tay sờ sờ tóc nhi tử, con của ông đã rất cao lớn rồi nên cái tư thế này làm không thuận tay lắm. Nhưng đối với Grantham mà nói, tư thế này lại hết sức thân mật, tựa như trước kia gã thường xuyên nép bên người Landon Vương Hậu vậy. Ôn nhu, thiện lương, xinh đẹp, đây là hình mẫu Omega tương lai hắn muốn hướng tới, mà đó chính là phụ hậu của gã. “Phụ hậu, con đã tìm được Omega thần dụ lựa chọn rồi.” Landon Vương hậu buông tay vuốt ve tóc nhi tử rồi đặt nó lên thành sô pha.” “Nhưng ta nghe nói hắn đã có Alpha rồi.” Grantham trầm mặc gật đầu. “Con nghĩ sao?” Langdon Vương Hậu hỏi gã. Grantham trả lời, “Con sẽ dấu hiệu hắn lần nữa, khiến hắn hoàn toàn quên đi người kia.” Langdon hoàng hậu lắc đầu, “Bắt một Omega chấp nhận Alpha lần nữa là vô cùng thống khổ, điều đó không chỉ đến từ chính cơ thể mà còn cả linh hồn. Nỗi đau này lớn hơn rất nhiều so với mất đi một Alpha, phụ vương của con lúc trước vẫn đứng vững trong áp lực lớn như thế là bởi vì không muốn lập hậu một lần nữa, cũng bởi vì ông ấy không muốn ta vì mất đi Alpha mà nếm mùi đau đớn.” Grantham nhìn phụ hậu của mình rồi nghiêm túc nói, “Con biết quá trình này rất đau khổ nhưng chỉ cần hắn chấp nhận con, con nhất định sẽ khiến hắn trở thành Omega hạnh phúc nhất thế giới.” Landon vương hậu nở nụ cười, “Đứa ngốc này, con có biết vì sao thành viên hoàng gia phải lựa chọn bầu bạn theo thần dụ không?” Grantham chần chờ nói, “Đây là phước lành của thần ban cho hoàng gia từ thời cổ đại”, đó là đáp án trong sách giáo khoa, cũng là suy nghĩ từ nhỏ đến lớn của Grantham. Landon Vương hậu sờ sờ mái tóc màu vàng kim của gã, chậm rãi kể lại, “Trước kia, người cai trị đế quốc có thể sở hữu rất nhiều Omega, nhưng không lâu sau bọn họ liền nhận ra, loại kết hợp không phải một với một này gây ảnh hưởng nghiêm trọng với đoàn kết gia đình hoàng gia, vì nhóm Omega muốn con mình kế thừa vương vị mà không từ thủ đoạn nào để hãm hại nhau. Với cả các đại gia tộc phía sau các Omega đấu đá nhau, cả hoàng thất và dân chúng đều trở nên hỗn loạn, chính quyền thay đổi liên tục phát sinh ở thời điểm căng thẳng, thậm chí có hiện tượng vương quyền sa sút.” “Lúc đó bọn họ mới nhận ra tầm quan trọng của việc gia đình hoàng gia hạnh phúc đối với ổn định vương quyền và  thịnh vượng của đế quốc nặng như thế nào.” “Sau này nhóm người thống trị đế quốc mới quy định, hoàng tử nào sau khi trưởng thành xong cũng phải xem bói trong thần điện và được nhóm Đại tế Ti chỉ ra bầu bạn tiêu chuẩn, hoàng tử phải dựa theo yêu cầu mà lựa chọn bầu bạn duy nhất kiếp này của mình.” “Vì để cho hậu nhân hoàn toàn tin phục cách lựa chọn bầu bạn này nên bọn họ đưa ra quy định sẽ tăng độ cao tới thần, gọi là thần dụ.” ” Mục đích của thần dụ là để con và bầu bạn của con tin tưởng lẫn nhau, cả hai đều do thần linh ban tặng, như vậy mới có thể se duyên trên tấm lòng thành kính thuần khiết, giữa hai linh hồn. Không còn ngăn cách, chỉ có thể cảm nhận được hạnh phúc lớn nhất của đời người, một vị đế vương hạnh phúc sao có thể để con dân của mình không hạnh phúc được cơ chứ?”  “Con à, con có biết cách làm của con sẽ gây ra hậu quả gì không? Có khiến hắn cảm thấy hạnh phúc không? Có mang đến hạnh phúc cho dân chúng của con không?” Landon vương hậu nhìn thẳng vào mắt nhi tử mình, gằn từng tiếng hỏi.àihaophfspodfhosdjfposd Grantham sửng sốt nửa ngày, gã suy tư thật lâu mới thấp giọng trả lời, “Vậy tại sao Đại Tế Ti lại cho con điều kiện hà khắc như thế? Ông ấy hoàn toàn có thể cho con một Omega dễ dàng tìm được mà?” Landon vương hậu bưng chén nhấp một ngụm rồi mỉm cười, “Ai biết được, có lẽ thần thật sự tồn lại cũng nên.” *** Ban đêm ở Transylvania đặc biệt yên tĩnh, độ ấm trong phòng tuy thích hợp nhưng Diệp Quân lại cảm thấy vô cùng rét lạnh. Hắn nhắm mắt lại nằm trên giường nhưng mãi mà không ngủ nổi, trước mắt lúc nào cũng xuất hiện gương mặt của Rafael, lúc nào cũng xuất hiện hồ Cummings đầy sương mù, lúc nào cũng xuất hiện không gian vũ trụ vặn vẹo, vặn cho ngực hắn phát đau. Hắn ngồi bật dậy, đầu một trận choáng váng, hắn chôn đầu vào lòng bàn tay rồi thấp giọng kêu, “Rafael, Rafael.” Anh có biết em nhớ anh nhiều thế nào không? Hắn đứng lên đi đến bên giường, kéo bức màn ra. Xung quanh thật im lặng, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng bước chân đi lại chỉnh tề phía xa xa, còn có vài điểm sáng đỏ ngẫu nhiên bắn từ bức tường cung điện và tòa tháp lại đây, hắn biết đó là đội thânvệ đang đi tuần tra. Cả tẩm cung được bảo vệ vô cùng kín kẽ, ngay cả con muỗi cũng không thể lọt vào. Diệp Quân nhìn trời ngẩn người, suy nghĩ không biết bay đến nơi nào. Đột nhiên phía xa từng đạo cường quang hiện lên, hắn không hiểu sao lại cảm thấy lo âu và căng thẳng, tim đập bình bịch, các đốt ngóm tay nắm trên thành cửa sổ trở nên trắng bệch. Cùng lúc đó trong tẩm điện, vô số cơ giáp màu trắng từ các góc hẻo lánh của hoàng cung mà bay lên, ầm ầm lao lên trời. Từ trên trời giáng xuống một cơ giáp màu đen tự dưng bật người triền đấu với chúng nó, các loại vũ khí phóng ra hết đợt này đến đợt khác. Mọi thứ diễn ra cực kỳ nhanh chóng, không lâu sau đã yên tĩnh trở lại. Hắn nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng giày da đạp lộc cộc lộc cộc đạp trên sàn nhà. Diệp Quân nắm chặt góc áo, trái tim kịch liệt nhảy lên, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể vọt ra khỏi miệng.  Cửa phòng bị một cú đá mạnh mẽ đánh văng, một người đàn ông cao lớn mặc quân trang màu đen đang đứng ở cửa, bước nhanh về phía hắn. Diệp Quân trừng mắt nhìn, ngơ ngác ngắm người đang bước về phía mình, hắn chắc chắn mình đang nằm mơ rồi. Nam nhân vài bước đi đến trước mặt của hắn, một phen ôm lấy hắn, gắt gao theo như vào trong ngực. Diệp Quân ngơ ngơ ngẩn ngẩn ngẩng đầu nhìn người râu ria xồm xàm trước mắt, người đàn ông trước mặt mắt đầy tơ máu, “Rafael, là anh phải không? Ưm…” Những lời nói định thốt ra đều bị đối phương ngăn ở bên môi, bờ môi của hắn bị hung hăng chà đạp, đầu lưỡi mạnh mẽ cường thế tham tiến vào miệng của hắn, bắt được đầu lưỡi luống cuống thì dùng  sức mút liếm, dùng răng nanh cắn đầu lưỡi non nớt.” Diệp Quân bị cắn phát đau rồi mới xác định mình không nằm mơ Rafael dường như đang trút hết cơn tức để gặm cắn hắn nên Diệp Quân mở rộng miệng chào đón. Hắn cảm nhận được lo lắng và hối hận mãnh liệt không thể che giấu dưới cơ thể căng chặt của đối phương. Thật lâu sau Rafael mới bình tĩnh trở lại, y ôn nhu liếm lên đôi môi và đầu lưỡi lúc nãy mình chiếm lấy, “Xin lỗi, bảo bối, anh xin lỗi.” Nước mắt Diệp Quân lập tức trào ra, sợ hãi, lo âu, tuyệt vọng, tất cả cảm xúc tiêu cực trong nháy nháy bộc phát ra ngoài, hắn vừa khóc vừa nói, “Không trách anh, đều là em không tốt, em không nên bảo Merse ra ngoài.” Rafael hôn lên miệng hắn, ôn nhu hôn nước mặt trào ra, ngữ khí tràn đầy đau lòng và thương tiếc, “Không cho phép em nói như vậy, là anh đánh mất em mới đúng.” Diệp Quân ghé vào ngực Rafael khóc thút thít một lát sau đó nấc lên rồi nói, “Em muốn về nhà”. “Hảo”, Rafael thấp giọng trả lời, ôm lấy Omega rồi đi ra ngoài, Diệp Quân nhấc đầu chôn trong  lồng ngực kiên cố của Rafael, nắm chặt lấy y phục của y. *** Đi tới cửa, Diệp Quân mới phát hiện cả đội cơ giáp thị vệ của cung điện hoàng tử đều bị quân đội Rafael chế phục, mặt ai  nấy cũng dại ra nhìn nhóm người của y, dường như còn chưa hiểu đội cơ giáp màu đen này giáng từ trên trời xuống như thế nào rồi lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai mà khống chế bọn họ. Rafael vừa định gọi Merse về thì Grantham lái cơ giáp cấp S của gã trở lại, gã lập tức vọt tới trước mặt Merse rồi ngăn trở trước đường đi của nó. Rafael dừng bước, giao Diệp Quân cho sĩ quan phụ tá Norman đang đứng ở một bên, rồi trực tiếp nhảy vào khoang điều khiển của Merse. Merse như một đạo tia chớp màu đen phóng lên trời, cánh tay phải vung thẳng một đòn nặng nề xuống mặt trên cơ giáp màu bạc. Grantham tất nhiên không ngờ Rafael sẽ ra chiêu hung ác như thế, theo phản xạ nâng tay lên đỡ, chặn đứng một đòn khủng bố ấy. Nhưng cơ thể gã bị đẩy lùi ra thẳng một chục mét sau đó Grantham ổn định tốc độ, nổi giận đùng đùng đánh tới. Hai bệ cơ giáp chém giết nhau lăn thành một đoàn, tốc độ và sức mạnh của cơ giáp cấp S đều là bậc nhất, chúng nó lấy tốc độ cực nhanh mà công kích, đón đỡ, tránh né, và thực hiện một loạt các động tác độ khó cao như di dời và lật người trên không trung, hệt như hai Đấu Sĩ cổ đại đang quyết chiến vậy. Bên cạnh trận chiến là hai đội cơ giáp đang bị tình thế thay đổi đột ngột làm cho kinh hãi trợn mắt há mồm, một đám miệng mở rộng nhìn cảnh ngàn năm có một đó là hai cơ giáp cấp S đánh giáp lá cà  Chỉ thấy cơ giáp đen tấn công thẳng mặt cơ giáp trắng lần nữa, cơ giáp trắng lập tức ngửa ra rồi lộn ngược về phía sau sau đó vững vàng tiếp đất. Ngay sau đấy nó hạ người tấn công phần dưới cơ giáp đen. Nào ngờ cơ giáp đen đã đoán ra ý đồ của nó, trong khoảnh khắc đối thủ xuất chiêu, xoay trượt theo hình vòng cung lẹ làng né sang bên, nhấc chân một cách đặc biệt kéo đòn bạo kích vào đầu gối nó. Đòn bạo kích này cực kì tàn nhẫn, dẫn theo dòng điện cao áp, cạch một tiếng phế bỏ các khớp áp suất thủy lực bên phải của hệ thống chuyển động. Cơ giáp trắng giơ tay phải phản công, cơ giáp đen nâng tay trái đỡ đòn, đồng thời tay phải bắn một đao xẹt điện chém vào cánh tay phải cơ giáp trắng, cắt đứt các khớp áp suất thủy lực bên phải của hệ thống chuyển động. Nửa thân bên phải của cơ giáp trắng gần như tê liệt, không giữ nổi trọng tâm, ngã lộn vòng sau cú đạp, trượt đi rất xa mới dừng lại được.  Không đợi nó giãy dụa đứng lên thì Merse đã nhấc chân lên đạp vào ngực của nó rồi giơ lên pháo điện từ nhắm ngay khoang điều khiển của đối phương. Trận đấu của hai cơ giáp cao cấp nhất cận chiến đã kết thúc trong vòng vài phút, bốn phía lặng ngắt như tờ, hai đội cơ giáp xung quanh đều nhìn chằm chằm vào bệ pháo Merse giơ lên, chỉ cần y nhẹ nhàng nhấn một cái thì thế cục giữa Tefra và Transylvania sẽ xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất. Một lúc sau, Rafael thu chân lại, từ trên cao nhìn xuống Grantham, như một con  sư tử đánh bại đối thủ, “Lúc trước dám động vào người của ta, sao không coi kỹ xem mình có khả năng hay không.” Nói xong y hạ thấp thân mình, đón Diệp Quân vào khoang điều khiển. Rafael ra lệnh một tiếng, đội cơ giáp màu đen nhanh chóng tập kết đội hình, bay ra về phía bên giới, cả quá trình không tới nửa canh giờ. Grantham bò ra từ khoang điều khiển, tuy rằng gã không bị thương nhưng cả người có chút chật vật. Gã sửa sang lại quân trang, nhìn về tàn ảnh đội cơ giáp lưu lại ở phương xa, ánh mắt gã lóe lên quang mang, đó là quang mang vì gặp đối thủ mạnh mẽ mà kích động và hưng phấn. Rafael, ngươi chờ đấy, rồi sẽ có một ngày ta sẽ cường đại hơn ngươi! Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: