Editor: Sara Sì poi chương này: Chẹp, chưa đến nửa truyện em Quân đã nhận ra tình cảm của mình rùi:)) chắc sau này chỉ có ngọt sủng thôi =))))))))))))))))) nghe đã thấy sâu răng ròi ToT Buổi tối hôm đó Diệp Quân mơ một giấc mơ. Trong mơ, hắn nhớ đến hiện trường hôn lễ, nhưng lần này là chính bản thân hắn đứng ở trong sân khấu của nhà thờ (?), xung quanh có bóng người thấy không rõ, nhưng hắn chắc mẩm là có rất nhiều người vây xem, vây xem nghi thức bạn lữ của mình. Cảm nhận được bên người có một thân ảnh cao lớn, kia là của hắn Alpha ư, hắn ngẩng đầu, lại thấy không rõ mặt của đối phương. Alpha đem hắn ôm vào trong lòng, cái ôm của đối phương kiên cố mà mạnh mẽ, không hiểu vì sao lại có chút quen thuộc, anh ấy bắt đầu hôn môi mình, sau đó là bên gáy rồi ra sau gáy. Cả người hắn run rẩy hết lên, không thể không thừa nhận đối phương mang đến cho mình cảm xúc mãnh liệt đến nỗi hắn còn nghe được tiếng rên rỉ của mình, giống Gil lúc đó, uyển chuyển nhu nị. Xong rồi Alpha kia ôm lấy hắn đi ra bên ngoài nhà thờ, Diệp Quân ngẩng đầu, nhìn thấy đường nét cằm cực kỳ cường tráng rồi lại hướng lên trên để nhìn. Rafael tướng quân!!! Diệp Quân sau khi bị cái mộng quỷ dị kia đánh thức thì lập tức bật dậy, rồi hắn phát hiện ra một chuyện càng nhục nhã hơn. Hắn mộng tinh... Từ khi đến Tefra tinh hệ chưa từng xảy ra loại hiện tượng này, hắn chỉ nghĩ làm thế nào để mau chóng thích ứng cuộc sống nơi này, căn bản không có tâm tư dùng ở chỗ kia, hơn nữa hắn căn bản không ôm hy vọng gì với tình cảm của mình, dù sao thì mình cũng gần như là người địa cầu cuối cùng rồi. Nhưng mà bây giờ hắn vậy mà lại mơ cùng với Rafael tướng quân đứng trong nhà thờ, y hôn mình, tựa như Alpha hôn Omega của mình vậy, mà chính mình thì mê muội trong nụ hôn của y không thể nào thoát khỏi. Hắn vọt vào phòng tắm tắm táp thật lâu rồi mới trở lại phòng ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, lúc này trời mới vừa tờ mờ sáng, trên bầu trời còn có ánh trăng hơi mờ cùng một ít đốm nhỏ, Tuyết Ải Tinh yên tĩnh và tốt đẹp làm sao. Làm sao lại có giấc mơ như vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn nổi lên loại tâm tư đó với Rafael ư? Không thể nào, y là người giám hộ của mình, là trường bối và ân nhân của mình, làm sao trong đầu mình lại có thể sinh ra ý niệm này với y cơ chứ? Diệp Quân nhắm mắt lại, vùi mặt mình vào trong gối, nhưng trước mắt lại hiện lên cảnh tượng trong mộng, nụ hôn kia rất thật, hắn vậy mà không có một chút oán giận nào mà ngược lại nội tâm lại tràn ngập vui sướng. Chẳng lẽ trong tiềm thức mình, mình thích y sao, khát vọng y thân mật sao? Hồi tưởng lại hành vi thân mật Rafael làm với hắn, y thích sờ tóc hắn, kéo tay hắn, lại còn ôm hắn nữa, mà hắn cho tới bây giờ chưa bao giờ cảm thấy chán ghét. Lúc y ở nhà ánh mắt của hắn luôn không tự chủ mà truy đuổi cái thân ảnh cao lớn kia. Diệp Quân bắt đầu tưởng tượng, nếu đem Rafael đổi thành người khác, vậy thì không được, hắn căn bản không có cách nào chấp nhận bất kỳ người đàn ông nào khác trừ y làm như vậy với chính mình. —— có lẽ mình thật sự thích y, Diệp Quân đau khổ bưng kín mặt. *** Diệp Quân cứ như vậy đần độn ngồi im đến hừng đông, khi bữa sáng tới hắn mới chậm rãi di chuyển vào nhà ăn còn Rafael thì ngồi trên bàn ăn. "Buổi sáng tốt lành", Rafael nhìn hắn rồi nói. "Buổi sáng tốt lành." Diệp Quân cúi đầu trả lời, hắn ngồi xuống đối diện Rafael, bưng lên chén đĩa rồi vô vị nhai cả bữa sáng, hắn không dám nhìn người đối diện kia. Rafael tướng quân cũng chú ý đến dị thường của hắn, đứng lên đi về phía hắn, định để tay dán trên trán của hắn thử xem nhiệt độ cơ thể, không ngờ nam hài mạnh mẽ co rụt lại về phía sau rồi cả khuôn mặt đỏ bừng nhìn mình. "Em làm sao vậy, thân thể không thoải mái sao?" Rafael dừng cánh tay trên không trung một chút, cuối cùng lại thu trở về. "Không, không có", Diệp Quân đem ánh mắt liếc về phía khác, chột dạ không dám nhìn y, "Có thể tối hôm qua ngủ không ngon." Rafael dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu xem xét hắn, "Không thoải mái thì để robot bác sĩ kiểm tra đi, em vừa mới đi ra ngoài Tinh tế xong, cần nghỉ ngơi nhiều." "Ừ, biết rồi", Diệp Quân vùi đầu xuống dưới. "Nếu thấy chán thì bảo Merse mang em đi ra ngoài chơi, mấy ngày nay ta bận quá không có thời gian đi cùng em." "Ừm, anh cứ bận đi, tôi không sao đâu, thật đó", Diệp Quân cúi đầu nói. Rafael đưa tay xoa nhẹ tóc của hắn, "Ta đi rồi, có sự tình gì thì hãy liên hệ ta." Diệp Quân gật gật đầu. Rafael ra khỏi nhà ăn xong thì gọi Merse tới một bên, "Ngươi đi theo Diệp Quân, xem hắn làm sao vậy, là sinh bệnh hay tâm tình không tốt." —— vâng, chủ nhân, ta nhất định sẽ chiếu cố cực kỳ tốt tiểu chủ nhân. Merse khoái trá đáp ứng xong, đi theo tiểu chủ nhân mềm mềm manh manh còn thoải mái hơn đi theo chủ nhân, nhất là không phải nhìn cái bản mặt khó chịu của Norman. Ngày hôm qua Norman tới đón tướng quân, nhìn thấy nó thì nói, có một chương trình nâng cao chỉ số IQ để tặng cho ngươi nè, nhưng mà trước tiên là phải moi móc xem mấy ngày nay tướng quân ở phủ đệ làm gì đã. Merse cực kỳ hứng thú đem câu chuyện Rafael ở nhà làm bạn tiểu Omega miêu tả sinh động như thật. Sau đó nó lấy được chương trình kia từ Norman, bật lên để cài đặt một cái (?), kết quả lại ra một đống kí tự chạy loạn xì ngầu (?)— "Đồ đần", Merse đi tìm Norman, Norman cười vẻ mặt tiếc nuối, "Ai nha, có thể đầu của ngươi não rất tiên tiến, không tương thích với chương trình của ta". Hức, cái tên đại bịp này (ㄒoㄒ)~~ Merse vừa nghĩ tới Norman liền một bụng lửa, vô tình lại đem suy nghĩ trong nội tâm tiết lộ ra hết. Rafael tướng quân đang muốn xoay người rời đi mẫn tuệ nhận được dao động đầu não của nó, quay đầu lại nghi hoặc nhìn Merse, "Ngươi lại cài đặt chương trình gì cơ?" —— không, không có a Merse đứng thẳng tắp, vẻ mặt vô tội. Rafael làm sao lại không hiểu cơ giáp của mình cho được, "Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, không được tùy tiện cài đặt chương trình từ bên ngoài của riêng ngươi lên trên đầu não, ta quay trở lại thì sẽ tháo dỡ toàn bộ đống loạn thất bát tao đó đi."(?) —— Đừng a, chủ nhân, bọn chúng đều rất hữu dụng, tỷ như cái chương trình "Đề cao năng lực chống trơn" kia, là thứ Đồ tiền bối cho ta, anh ấy nói nếu cài đặt chương trình này thì có thể rất nhanh bắt được cá trơn tuồn tuột lại còn đề cao tốc độ cạo vẩy cá, ta thử qua rồi, siêu cấp hữu dụng, còn có cái kia... Rafael tướng quân nâng trán, "Đừng để ta lặp lại lần thứ hai, trước lúc ta tan tầm quay về thì bắt xóa toàn bộ chúng đi", nói xong đi lên phi hành khí đến đón y rồi bay đi. Merse tuôn lệ mì sợi. —— chủ nhân, ta còn chưa nói xong mà, chương trình này kêu "Thần trợ công cho cơ giáp trợ giúp chủ nhân thu phục người yêu", ngài nhất định cần mà!!! *** Merse trở lại với vẻ mặt uể oải, Diệp Quân nghĩ rằng nó không muốn ở lại với riêng mình, đành phải nói, "Xin lỗi a, Merse, chờ tướng quân trở về ta sẽ đi nói chuyện với y, để ngày mai ngươi tiếp tục đi theo y." "Không, không sao đâu, ta thích đi theo ngươi", Merse đáp, "Chủ nhân ra lệnh ta không thể chống lại, hơn nữa đi theo ngươi so với đi theo chủ nhân còn thoải mái hơn". Âm thanh của cơ giáp được cài đặt hơn so với máy móc bình thường nói chuyện, nhưng Diệp Quân lại ngạc nhiên phát hiện ra rằng, Merse không hề giống một cái máy, nó càng giống một con người hơn, có thể tự hỏi có thể trao đổi thậm chí có cả tình cảm của mình. Mặc dù ở một vài phương diện vẫn không thể so sánh với con người chân chính, nhưng có thể đạt tới loại trình độ này đã nói lên được trình độ khoa học kỹ thuật Tefra khá cao. Diệp Quân sau khi cơm nước xong thì không còn việc gì để làm, đành phải đi thư viện đọc sách một chút, lúc sau lại đi phòng bếp đi dạo, lát sau nữa lại chạy ra bên ngoài ngắm phong cảnh, hay là nói buồn chán tới nỗi có thể làm bất cứ chuyện gì. Rốt cục trong lúc Merse ở giúp hắn lấy cuốn sách thứ năm ở trên kệ sách xuống thì Diệp Quân đột nhiên nói, "Quên đi, thật sự nhìn không được nữa rồi, Merse, ngươi dẫn ta đi ra ngoài đi dạo đi." Merse cũng nhìn ra tinh thần của hắn không yên, "Tiểu chủ nhân, muốn đi nơi nào?" "Không biết, nơi nào cũng được", Diệp Quân lắc đầu, hắn một chút cũng không biết gì về Tuyết Ải Tinh, chỉ muốn đi ra ngoài hít không khí trong lành. Nếu tiếp tục ở lại lâu đài Greens nữa, hắn sẽ bị suy nghĩ miên man trong lòng mình bức điên mất. "Ta nghĩ đến một chỗ ngươi khẳng định thích, lên đây đi", Merse linh cơ vừa động đã nghĩ ra một ý kiến hay, nó biến thành hình dạng phi hành khí thông thường, mở ra cửa khoang mời Diệp Quân đi vào. Sau khi chờ Diệp Quân làm tốt, Merse sưu một cái liền bay lên, ha ha, chủ nhân, ta muốn ngươi tin mấy cái chương trình kia của ta rất có ích. *** Nơi Merse mang Diệp Quân đến chính là trường Rafael tướng quân. Ở Tuyết Ải Tinh nơi người ở rất thưa thớt, đại bộ phận là rừng rậm, núi cao, cùng thảo nguyên. Người Tuyết Ải Tinh chủ yếu tập trung ở mấy thành phố lớn, trong đó có một thành phố kêu là Cummings Bridge, có nghĩ là là cây cầu trên sông Cummings. Sông Cummings bắt nguồn từ vùng núi trẻ Ivey, chảy qua hồ Cummings, dọc qua hơn phân nửa tinh cầu. Trên Tuyết Ải Tinh đa số thành trấn là dọc theo sông Cummings mà xây dựng. Cummings Bridge là thành phố lịch sử rất lâu đời, không có mạng lưới giao thông và kiến trúc hiện đại hóa như ở thủ đô Tinh, mà là tràn ngập hơi thở nhân văn sâu sắc, sự yên lặng tao nhã. Merse mang theo Diệp Quân ở trong thành thị tản bộ chung quanh, Diệp Quân rất thích nơi này, cảm giác thành Cummings Bridge như là một trấn nhỏ Âu Châu, từng gốc cây ngọn cỏ, một một góc một chiếc đèn đường, đều có một câu chuyện đẹp. Merse mang hắn đi vào tòa trường học trước, đây là một trường học Alpha, bọn họ không thể đi vào, đành ở chung quanh xoay xoay vậy. "Đây là trường học của chủ nhân, chủ nhân ở trong này học xong trung học, sau đó mới đi thủ đô Tinh học trong học viên quân sự đệ nhất Liên Bang." Diệp Quân gật gật đầu, thì ra đây là trường Rafael đã học qua a, không biết năm đó y là người như thế nào nhỉ. Merse dường như bắt được tâm lý Diệp Quân, bắt đầu tự thuật sự tích chói lọi của Rafael tướng quân ở trường học. Thời gian Rafael đi học, mỗi một ngành học đều rất xuất sắc. Lúc 15 tuổi thắng trận thi đấu cơ giáp cho Alpha vị thành niên lớn nhất Liên Bang, tinh thần lực của y cùng cấp bậc gien cũng là ưu tú nhất Liên Bang. Merse kể rằng nó chính là cơ giáp do đại sư Cowper nổi tiếng tự mình làm ra cho tướng quân, Cowper có quan hệ rất tốt với nhà Rafael, Rafael gia tộc ngoài một vài cơ giáp ra hầu như đều là xuất thân từ tay hắn, cả các bậc tiền bối cũng thế.* (Câu này trong QT ghi là "chính là hắn tiền bối Mặc Đồ" nhưng mà tui lại nghĩ nếu Mặc Đồ là Cowper thì đã ko đi làm người hầu cho Rafael với cả đã tên là Cowper rồi còn tên là Mặc Đồ làm zề -_-) Diệp Quân ngơ ngơ ngẩn ngẩn nghe kể chuyện xưa của Rafael, hắn mới phát hiện ra người nam nhân này rất xuất sắc. "Chủ nhân còn chưa trưởng thành đã được rất nhiều quý tộc xem trọng rồi, có thật nhiều gia tộc ngoài sáng và trong tối hướng lão Rafael tướng quân ngỏ ý thông gia nhưng đều bị chủ nhân cự tuyệt. Mỗi lần ngày hội trao đổi là rất náo nhiệt, chủ nhân luôn là người được hoan nghênh nhất. Các Omega ăn mặc như những con bướm xinh đẹp, cho dù chủ nhân đứng ở đâu, bọn hắn đều có thể tìm ra chủ nhâm rồi đem chủ nhân vây vào giữa." Merse nói tới đây vẻ mặt đắc ý, giống như người được vô số Omega vây quanh chính là nó vậy. Diệp Quân lại cúi đầu xuống, tâm trạng có chút buồn buồn. Nhìn thấy loại biểu cảm này của tiểu chủ nhân, Merse đột nhiên giật thót một cái, moá ơi, nó nói cái gì với chủ nhân Omega thế này. Merse lập tức nghiêm mặt nói, "Nhưng mà chủ nhân cũng không trúng ý ai, sau đó ngay cả một tiểu thư quý tộc Omega xinh xắn tự mình chạy đến lâu đài Greens, chủ nhân cũng chưa từng để ý nàng." "Tướng quân trưởng thành nhiều năm như vậy, vì sao còn chưa để mắt tới ai?" Diệp Quân cuối cùng đem vấn đề mình nghi hoặc thật lâu hỏi ra. "Chủ nhân chướng mắt những Omega đó, không phải vì bọn họ không đủ xuất sắc, mà là bọn họ không phải linh hồn bầu bạn của chủ nhân, chủ nhân đã từng nói với ta, y chỉ giao phó thân thể cùng linh hồn của y cho linh hồn bầu bạn, nếu tìm không thấy, y tình nguyện cô độc cả đời", Merse nghiêm nghị trả lời. "Là như thế a", Diệp Quân thấp giọng nói. Cái Omega kia thật may mắn, có nam nhân như Rafael nguyện ý chờ mười mấy năm vì hắn, thậm chí cả đời. Hắn biết Rafael bề ngoài lạnh cứng, trên thực tế nội tâm rất ôn nhu, đối với người không chút quan hệ đến từ tinh cầu khác như hắn còn tốt như vậy, huống chi là đối người yêu của mình? Y sẽ thâm tình nhìn của hắn, kéo tay hắn, quờ tóc hắn, thậm chí còn nhiều hơn nữa, Diệp Quân trong lòng vừa hâm mộ vừa khó chịu, đợi đến ngày hôm đó thì rời đi vậy. Trong lòng hắn mơ hồ sản sinh một loại tiếc nuối, vì sao mình không phải là người Tefra cơ chứ, nếu như thế là có thể gặp y sớm một chút, nhưng mà cho dù gặp sớm một chút thì có ích lợi gì? Y không thể nào yêu mình, y vẫn như trước sẽ chờ cái sinh mệnh kia của y. Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:... ~ Tội em Quân quá TuT ~