Nhiếp Trường Tình thẹn thùng trong lòng Lục Hướng Viễn, ánh mắt lấp lánh, “Anh Hướng Viễn… Tại anh cả, chị chắc chắn sẽ giận em lắm…” Lục Hướng Viễn vuốt ve khuôn mặt cô ta rồi đẩy cô ta ra, anh ta rút một tờ khăn giấy, thản nhiên như không mà lau chùi chỗ đó rồi ném nó vào mặt Trường Hoan, cười khẩy nói, “Cô nhẫn nhịn giỏi đấy, cô cứ đứng đó mà nhìn tôi và em gái cô làm tình như vậy à? Thế nào? Hưng phấn lắm phải không? Muốn tôi ngủ với cô lắm phải không?” “Hai người cứ tiếp tục đi.” Trường Hoan siết chặt nắm đấm, cô hít sâu một hơi. Đầu đau như có muôn vàn cây kim đang đâm vào, đau đến mức cô muốn chết đi còn hơn, nhưng cô phải chịu đựng, phải chịu đựng. Cô chết thì mẹ cô làm sao bây giờ, còn cả Đâu Đâu nữa, và còn bà Lục… Cô vẫn nhớ, khi đó mẹ cô mới vừa ly hôn với Nhiếp Tuân, bà tức giận đến cả người là bệnh. Hai mẹ con cô chẳng còn nơi nương tựa mà tới Thành Đô này, mẹ cô bị trầm cảm nặng, suốt ngày sống trong u buồn. Mạng của cô là do mẹ của Lục Hướng Viễn cứu. Thật vậy, từ khi sinh ra cô vẫn thường hay bị bệnh, khi tới đây, bà Lục vẫn làm canh bồi bổ cho cô, bà chăm sóc cô thay cho người mẹ vẫn luôn đắm chìm trong u uất của cô, bà coi cô như con gái ruột của mình… Đối với mẹ con cô thì nhà họ Lục chính là ân nhân của hai người. Trường Hoan nhớ như in, khi mẹ Lục Hướng Viễn chết vì bệnh tật, cô đã quỳ trước giường bà khóc như mưa, cô từng thề sẽ luôn ở bên Lục Hướng Viễn cả đời dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa. Cô sẽ chăm sóc anh ta, sinh con rồi dạy dỗ con cái cho anh ta, sẽ nối dõi tông đường cho nhà họ Lục. Tất cả là vì người mà bà Lục yêu nhất, vướng bận nhất là anh ta, bởi vì bà đã yêu thương và chăm sóc cô nhiều năm như vậy. Vì vậy mà lúc trước, lúc Lục Hướng Viễn xảy ra chuyện, cô tình nguyện hy sinh tất cả cũng muốn giúp anh ta, muốn kéo anh ta khỏi cái vực sâu đấy. Vì vậy mà bây giờ, dù có tận mắt nhìn thấy anh ta cùng Nhiếp Trường Tình làm tình ngay trước mặt thì cô cũng không có ý nghĩ từ bỏ anh ta. “Em về đoàn phim đây…” Trường Hoan nghiêng ngả lảo đảo mà bước đi, nhưng mới bước hai bước thì trước mắt cô bỗng tối sầm lại, hai chân nhũn ra, ngã xuống đất. Trước khi ngất đi, cô nghe thấy tiếng Lục Hướng Viễn gọi tên cô. Trường Hoan, Trường Hoan… Sao giọng anh ta nghe có vẻ đau lòng và hoảng loạn thế nhỉ? Anh ta rõ ràng đã không còn yêu cô nữa mà. Trường Hoan không muốn tỉnh lại, vậy nên cô cứ thiếp đi như thế. Trong mơ, trước sân nhà họ Lục, trong nắng chiều ấm áp, bà Lục ngồi dưới mái hiên nhặt đậu tương, cô và Lục Hướng Viễn thì cúi đầu làm bài tập, có cơn gió thổi qua mang theo một chiếc lá vương trên tóc cô, Lục Hướng Viễn nhẹ nhàng nhặt chiếc lá đó ra. Cô ngượng ngùng nhìn anh ta, còn anh ta nhe răng cười ngốc nghếch. Bà Lục từ ái nhìn họ, cười đến không khép miệng được. Hoàng hôn buông xuống, ông Lục đi làm về, cầm đồ ăn vặt ra dụ dỗ cô gọi ông là cha. Cô luôn xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, bà Lục thấy vậy vừa cười vừa đánh yêu chồng. Sau đó, cô và Lục Hướng Viễn trốn trong góc, vừa ăn đồ ăn vặt vừa cười tít cả mắt như hai con chuột nhắt tham ăn. Đến giờ đi ngủ thì Lục Hướng Viễn sẽ đưa cô về, trên con hẻm nhỏ, cô túm chặt lấy tay áo anh ta, đi sau anh ta một bước, từng bước từng bước theo dấu chân anh ta. Năm cô mười lăm tuổi, trong một đêm trăng sáng, Lục Hướng Viễn hôn lên trán cô.