Giang Thiếu Huân ngồi xuống bên cạnh cô, lau đi vết máu nơi khóe miệng cô. Trường Hoan bị đau hít mạnh một hơi, Giang Thiếu Huân nhíu mày nhìn vết thương bên khóe môi cô, giọng nói nặng nề, “Anh ta chạm vào đâu?” Trường Hoan lắc đầu muốn lau hết những giọt nước mắt, nghẹn ngào nói, “Ông chủ…” Nhưng không ngờ vừa mở miệng đã phun một ngụm máu lên áo sơ mi của Giang Thiếu Huân… Trường Hoan sợ ngây người, quên cả khóc, vội vàng muốn lau sạch vết máu trên áo anh, nhưng tất cả chỉ vô ích, cô có lau thế nào cũng không sạch được. Vẻ mặt Giang Thiếu Huân càng thêm khó coi, Trường Hoan cúi đầu không dám nhìn anh, giọng nói mơ hồ không rõ, “Ông chủ, không phải tôi cố ý, anh đừng giận…” Giang Thiếu Huân nhíu mày, có phải anh giận cô đâu mà cô sợ hãi cái gì kia chứ? “Nhiếp Trường Hoan, cô bị thương ở đâu? Anh ta làm cô bị thương chỗ nào?” Giang Thiếu Huân giơ tay nâng cằm cô lên, muốn cô đối diện với anh. Trường Hoan ngơ ngẩn nhìn Giang Thiếu Huân nhưng khi nhìn thấy ánh mắt tức giận của anh, không nhịn được lại cúi đầu, nuốt ngụm máu tươi trong miệng xuống, cẩn thận dè dặt trả lời, “Tôi, tôi tự cắn…” Giang Thiếu Huân nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, lại thấy cằm cô cũng có dấu vết bị bóp chặt, anh nhíu mày sâu hơn, nặng nề ra lệnh, “Há miệng.” Trường Hoan ngoan ngoãn há miệng. Lúc này Giang Thiếu Huân mới thấy trong miệng cô toàn máu là máu, trên đầu lưỡi hồng nhạt có một vết thương còn đang chảy máu, có thể nhìn ra là cô tự cắn. Ngốc không thể chịu được! Giang Thiếu Huân hận tới nghiến răng nghiến lợi, lườm Trường Hoan, “Trong đầu cô đang nghĩ cái gì vậy? Cắn lưỡi tự sát?” Trường Hoan rũ mắt không dám nhìn anh, nếu phải bị Lục Hướng Viễn lăng nhục cô thà cắn lưỡi tự sát, cho dù biết cắn lưỡi cũng không thể chết được nhưng cô lại cứ ngu ngốc làm vậy. Giang Thiếu Huân thật sự muốn đánh cho cô tỉnh táo lại, nhưng cứ nghĩ tới vết thương của cô… Trên chân cô vẫn còn đang quấn băng. Giang Thiếu Huân kéo chiếc chăn mỏng che đi bả vai lõa lồ rồi ôm Trường Hoan lên, không đợi Trường Hoan kịp phản ứng đã lạnh giọng, “Câm miệng, đi bệnh viện.” Trường Hoan híp mắt, cẩn thận tựa đầu vào ngực Giang Thiếu Huân, nghe rõ được tiếng tim anh đập lại cảm nhận được hơi ấm từ trên người anh, cô yên tâm vô cùng. Mới ba ngày trước Giang Thiếu Huân đưa cô tới viện, ba ngày sau lại tới nữa rồi. Nhưng lần này khác lần trước, cô để ý thấy dường như Giang Thiếu Huân đã sắp xếp trước nên trên đường đi bọn họ không hề gặp một người lạ mặt nào. Bác sĩ dường như cũng đã quen nhìn thấy Trường Hoan bị thương, cũng không trách cô, giúp cô thay băng gạc trên chân rồi lại viết đơn thuốc cho cô, dặn dò cô cần phải ăn đồ thanh đạm. Cũng may là lần này lưỡi cô không bị cắn quá sâu, nếu không chắc còn phải khổ lâu. Lúc Trường Hoan đang truyền nước thì Cung Trạch đột nhiên chạy tới bệnh viện. Vừa vào phòng bệnh nhìn thấy Trường Hoan trên giường, vẻ mặt Cung Trạch cứ như bỗng nhiên tỉnh ngộ mà hô to gọi nhỏ, “Quả nhiên là cô!” Tiếng hô của anh ta kinh động hai người trong phòng. Giang Thiếu Huân nhíu mày, “Cậu tới đây làm gì?” Cung Trạch không thèm quan tâm tới Giang Thiếu Huân mà chạy thẳng tới chỗ Trường Hoan, vừa vuốt cằm vừa cảm thán, đúng là một cô nàng xinh đẹp, cho dù có tiều tụy một chút thì vẻ đẹp đó cũng không giảm bớt chút nào, anh ta chậc chậc hai tiếng rồi nói, “Bảo sao anh tư đang đánh bài lại vội vàng bỏ đi như vậy, hóa ra là đi gặp người đẹp!”