Sói xám và thỏ trắng ở bên nhau, kết quả chỉ có một, đó là thỏ trắng bị sói xám ăn tới xương cốt cũng không còn. Giữa cô và anh thì cô chính là con thỏ trắng bơ vơ không ai giúp đỡ đó.
Trường Hoan hít sâu một hơi, xé nát tờ giấy rồi ném vào thùng rác. Điện thoại trong túi xách lại sáng lên, nhưng vì Trường Hoan để chế độ im lặng nên không nhìn thấy, cũng không biết có người vẫn luôn gọi điện cho cô.
Đêm khuya.
Trường Hoan ngồi một mình trong phòng. Từ lúc công ty quyết định muốn tập trung tài nguyên để cô phát triển thì cũng đổi chỗ ở cho cô. Chung cư mới này mặc dù không lớn nhưng lại rất đẹp, cũng rất an toàn.
Trường Hoan ngồi trên sofa, chán nản mà chuyển hết kênh này sang kênh khác.
Đột nhiên có tiếng chuông cửa vang lên làm cô giật nảy mình, cô thả chiếc chăn đắp trên người xuống, khập khiễng đi mở cửa.
Bởi vì chung cư chỉ cho người trong công ty vào nên Trường Hoan cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, trực tiếp mở cửa, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông đang đứng bên ngoài, Trường Hoan nhăn mày đóng sập cửa…
Không ngờ Lục Hướng Viễn lại đưa tay chặn ngang, bình tĩnh nhìn Trường Hoan, “Trường Hoan, em biết tính của anh rồi, anh sẽ không đi.”
Trường Hoan nhìn gương mặt anh ta, đã từng quen thuộc như thế, đã từng khiến cô yêu nhiều tới thế, sao giờ lại thay đổi đến mức cô chẳng thể nhận ra thế này.
Tình yêu mà cô dành cho anh ta đã bị chính anh ta vứt bỏ, tự tay anh ta xóa đi, giờ chẳng còn chút gì, cô sẽ không bao giờ yêu anh ta nữa, cũng sẽ không còn chút lưu luyến nào với anh ta.
Cuối cùng cô cũng đã có thể bình tĩnh đối mặt với anh ta, trái tim đã thực sự yên bình không chút gợn sóng, sẽ không còn đau đớn như xưa nữa.
“Lục Hướng Viễn, sao anh biết tôi ở đây?”
Đây là nơi ở mới mà công ty vừa sắp xếp cho cô, sao anh ta lại biết được?
Lục Hướng Viễn không trả lời cô. Thực ra, sau khi công ty sắp xếp cho Trường Hoan ở đây, Nhiếp Trường Tình chẳng biết tại sao lại biết được tin này nên nằng nặc đòi Nhiếp Tuân mua ngay một căn tốt hơn trong tòa chung cư này rồi dọn tới ở. Anh ta có thể đi vào đây đều là nhờ có Nhiếp Trường Tình.
“Trường Hoan, anh đã gọi cho em rất nhiều lần nhưng không thấy em bắt máy, anh sợ em xảy ra chuyện gì nên mới chạy qua đây.”
Giọng nói lo lắng của Lục Hướng Viễn không giống như giả vờ, ánh mắt của anh ta cũng tràn đầy quan tâm thân thiết.
“Trường Hoan, chân em bị thương không tiện đi lại, anh còn mua một ít đồ ăn tới để em tẩm bổ.”
Lục Hướng Viễn giơ hai túi đồ sau lưng lên, Trường Hoan nhìn hai túi đồ chằm chằm. Lục Hướng Viễn cư xử như giữa bọn họ chưa từng có chuyện gì xảy ra, như chưa hề nghe những gì cô nói lúc chiều, hình như anh ta đã quên hết thì phải, cách cư xử của anh ta lúc này không khác gì ngày xưa.
Anh ta quên nhưng cô thì không, từng chuyện từng chuyện hiện rõ trước mắt, in sâu trong óc, cô không thể quên được.
Trường Hoan nhấn chuông báo động, nói chuyện với bảo vệ ngay trước mặt Lục Hướng Viễn, “Xin chào! Có người lẻn vào nhà tôi…”
Sau khi nói cho bảo vệ biết số phòng cùng số tầng, Trường Hoan trực tiếp đóng cửa, cũng không thèm liếc Lục Hướng Viễn lấy một lần.
Lục Hướng Viễn nhìn cửa phòng đóng chặt trước mắt, cuối cùng cũng không thể giữ được bình tĩnh nữa, ném mạnh hai túi đồ xuống đất, tim đập mạnh đến mức làm anh ta đau đớn, vừa đau vừa tức giận.
Năm đó khi anh ta gặp nạn, Trường Hoan rời đi mà không nói với anh ta lấy một câu, cuối cùng còn mang theo đứa con hoang kia trở về, cho dù trong lòng anh ta oán hận vô cùng nhưng vì yêu cô mà anh ta vẫn chấp nhận cô.
Đúng là anh ta có dây dưa với Nhiếp Trường Tình nhưng thì sao chứ? Chẳng qua là hòa nhau thôi. Ít nhất thì anh ta cũng không có con riêng với Nhiếp Trường Tình như cô có con với người khác. Hơn nữa, hiện giờ anh ta đã hạ mình nhượng bộ cô, nhẫn nại dỗ dành cô, cô còn có tư cách gì cùng anh ta ầm ĩ chứ?
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
11 chương
90 chương
211 chương
56 chương
1 chương