“Cái gì mà đùa với không đùa? Ngoan nào, có gì chúng ta về nhà rồi nói, đừng để người ngoài chê cười có được không? Về nhà rồi…” Lục Hướng Viễn vừa nói vừa muốn kéo Trường Hoan đi. Vốn dĩ bệnh viện yên tĩnh, cho dù Trường Hoan đã thay bộ đồ diễn ra nhưng nếu cứ tiếp tục ồn ào như vậy chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý, nếu không may có người nhận ra cô thì thật sự sẽ phiền phức lắm. Nhìn thấy mấy y tá đang dõi mắt nhìn về phía họ, Trường Hoan hất tay Lục Hướng Viễn ra, lùi về phía sau một bước, “Lục Hướng Viễn, hôn ước của chúng ta…” Không để Trường Hoan nói xong, Lục Hướng Viễn giống như vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều mỉm cười, cắt ngang lời cô, “Anh biết em còn đang giận anh, nhưng mà… chúng ta quay về nhà trước đã, có được không?” Lục Hướng Viễn nói xong còn nhìn lướt qua Giang Thiếu Huân, anh ta không muốn Trường Hoan phủi sạch quan hệ của bọn họ trước mặt một người đàn ông khác. Giang Thiếu Huân nghe được Lục Hướng Viễn cố ý nhấn mạnh “người ngoài”, vẫn im lặng, vẻ mặt cũng không thay đổi gì, chỉ có đôi mắt sau chiếc kính râm vẫn nhìn Trường Hoan chằm chằm. Anh thấy vẻ mất kiên nhẫn cùng hờ hững trong mắt Trường Hoan, giống như cô không muốn nhìn mặt tên Lục Hướng Viễn này nữa. Thậm chí cô cũng chẳng buồn trả lời anh ta mà khập khiễng rời khỏi bệnh viện. Nhưng Lục Hướng Viễn không hề nhụt chí, anh ta đuổi theo cô. Lục Hướng Viễn muốn đỡ cô lại bị cô hất tay ra, hai người lôi lôi kéo kéo như một đôi tình nhân đang giận dỗi vậy. Ánh mắt Giang Thiếu Huân càng lúc càng sẫm lại, khi thấy Lục Hướng Viễn lại muốn đặt tay lên bả vai cô lần nữa thì cuối cùng anh cũng không nhịn được nữa mà bước nhanh đi qua che trước mặt Trường Hoan, “Không thấy cô ấy không muốn sao?” Lục Hướng Viễn nhíu mày, vốn dĩ anh ta không muốn xảy ra tranh chấp gì với người đàn ông có khí thế bất phàm này nhưng nhìn thấy anh che trước mặt Trường Hoan như vậy thì cơn giận trong lòng bùng lên, đốt sạch chút lý trí còn sót lại,  “Anh là ai? Anh có tư cách gì mà xen vào chuyện của chúng tôi?” “Tôi…” Giang Thiếu Huân nhếch môi, anh liếc Trường Hoan một cái, ý vị sâu xa nói, “Anh có thể hỏi cô ấy xem tôi là ai của cô ấy.” Sắc mặt Trường Hoan trắng bệch, anh là ai của cô? Thân phận của anh rất nhiều, anh là ông chủ của cô, là người đàn ông thứ hai của cô, cũng là người muốn bao nuôi cô. Mắt cô rơm rớm nước, cô chỉ muốn đi bệnh viện chữa đôi chân bị thương thôi vì sao phải đối mặt với hoàn cảnh như thế này? Vì sao lại bị chất vấn như vậy? Cô chỉ muốn sống yên ổn thôi mà. Rõ ràng, Lục Hướng Viễn cặp kè với bao nhiêu phụ nữ lại còn muốn giết Đâu Đâu, sao anh ta còn có mặt mũi mà dây dưa không dứt chứ? Trường Hoan hít sâu một hơi, hai tay nắm chặt, nuốt nước mắt ngược vào trong, cô ngẩng đầu cười tươi như hoa, khoác tay của Giang Thiếu Huân, ngượng ngùng nhìn anh mỉm cười, “Anh ấy là người đàn ông của tôi.” Là người đàn ông của tôi đêm hôm ấy… Trường Hoan nói thầm trong lòng. Lục Hướng Viễn sững sờ tại chỗ, hai mắt mở to mà nhìn Trường Hoan với vẻ không thể tin được, tim nhói lên, đau đớn lan khắp toàn thân, tận sâu đáy lòng, đủ loại cảm xúc dâng lên, có không cam lòng, có không tin, mà càng nhiều là phẫn nộ đến phát điên. Mắt anh ta đục ngầu, gương mặt cũng trở nên dữ tợn, “Trường Hoan, anh mặc kệ anh ta là gì của em, mau đi qua đây, đến bên anh, chúng ta cùng về nhà. Anh sẽ không để ý những chuyện lúc trước nữa, chúng ta còn có thể vui vẻ sống cùng nhau.” Trường Hoan không thèm quan tâm Lục Hướng Viễn, cô ngẩng đầu nhìn Giang Thiếu Huân, dịu dàng nói, “Chúng ta đi thôi.” Lục Hướng Viễn vừa phẫn nộ lại không cam lòng muốn đuổi theo nhưng đã bị vệ sĩ ngăn lại, anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Trường Hoan khoác tay người đàn ông khác rời đi.