Áo giáp trên thân, áo choàng trên vai, quạt gió thổi phần phật làm áo choàng tung bay, cũng thổi bay những giọt mồ hôi rịn trên mặt cô.
Trường Hoan đang đợi tổ đạo cụ bố trí lại trường quay thì đột nhiên nghe thấy giọng nói âm dương quái khí của Nhiếp Trường Tình, “Chúc mừng chị, chị gái à.”
Trường Hoan không muốn quay đầu lại, cô thực sự không muốn nhìn thấy Nhiếp Trường Tình.
“Trường Hoan.”
Đột nhiên, giọng nói của Lục Hướng Viễn vang lên. Trường Hoan siết chặt kịch bản trong tay, cô hít sâu một hơi rồi mới chậm rãi quay lại nhìn cặp đôi đằng sau. Ánh mắt cô trong suốt, hờ hững, nhìn hai người như nhìn thấy người không quen biết.
“Chị à, thủ đoạn của chị lợi hại thật đấy.” Nhiếp Trường Hoan gằn từng chữ một, ánh mắt ấy ghim chặt lấy mặt cô, ánh mắt đó như có độc vậy. Cô ta hận, hận Trường Hoan vô cùng. Khó khăn lắm cô ta mới cướp được vai Phàn Anh Cô này nhưng cuối cùng vẫn bị cô đoạt lại.
Nhiếp Trường Hoan nhếch môi cười lạnh, “Tôi không hiểu cô đang nói gì.”
“Được rồi, đừng cãi nhau ở đây.” Lục Hướng Viễn nhắc nhở Nhiếp Trường Tình, ở đây mà phát sinh chuyện gì để paparazzi chụp được thì danh tiếng đã thối nát của Nhiếp Trường Tình sẽ càng thối nát hơn.
Lục Hướng Viễn quay sang nhìn Nhiếp Trường Hoan, nụ cười vô cùng ấm áp, “Trường Hoan, hôm nay tôi tới đây để xem em diễn.”
Trường Hoan đột nhiên cảm thấy ánh nắng hôm nay quá chói làm ánh mắt của cô mở đi thì phải, chứ sao cô lại thấy nụ cười này của Lục Hướng Viễn giống với thời niên thiếu nhỉ? Nếu anh ta không làm chuyện kia với Đâu Đâu, nếu anh ta không có quan hệ với Nhiếp Trường Tình thì cô sẽ thực sự vui vẻ khi anh ta tới đây xem cô diễn.
Nhưng trên đời này làm gì có “nếu”.
Tổ đạo cụ bố trí cảnh quay xong, Trường Hoan không để ý tới hai người này nữa.
Phân cảnh bắt đầu.
“Phân cảnh 6 lượt quay thứ nhất, action.”
Trường Hoan xoay người lên ngựa, mái tóc dài xõa tung, áo choàng màu đỏ tung bay trong gió, ánh mắt sắc lạnh mà kiên định, tư thế oai hùng hiên ngang đập ngay vào mắt Lục Hướng Viễn.
Lục Hướng Viễn mím môi, đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy một Trường Hoan lóa mắt như vậy, khiến anh ta không rời được mắt. Nhưng lại chợt nhớ tới việc cô từng sinh con cho người đàn ông khác, chỉ trong giây lát, cổ họng như bị thứ gì chặn lại làm anh ta không thở nổi.
Nhiếp Trường Tình nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng Phàn Anh Cô là của cô ta. Cô ta giậm chân thật mạnh, định quay sang làm nũng với Lục Hướng Viễn lại thấy anh ta đang nhìn chằm chằm Nhiếp Trường Hoan, nhìn không chớp mắt, vừa tức vừa bực mà giận dỗi, “Anh Hướng Viễn, anh tới đây là giúp em mắng Nhiếp Trường Hoan mà? Anh cứ nhìn cô ta chằm chằm như thế là em giận đó.”
“Câm miệng.” Lục Hướng Viễn quát một tiếng, ánh mắt vẫn dính chặt lấy người Nhiếp Trường Hoan.
Nhiếp Trường Hoan đạp nhẹ một chút rồi nhảy lên, dây thép căng ra, kéo cô lên cao, cây thương dài vung lên, quét về phía địch, rồi từ từ bay xuống đất…
Đột nhiên một tiếng thét chói tai vang lên, con ngựa phía sau lưng Trường Hoan hoảng sợ lao đi, Trường Hoan vừa mới hạ xuống đất còn chưa đứng vững nên bị con ngựa húc vào ngã lăn ra đất.
Mắt cá chân nhói lên một chút, đau đớn truyền khắp toàn thân. Trường Hoan rên lên vì đau, mồ hôi túa ra như tắm, toàn là mồ hôi lạnh.
Hóa ra tiếng thét đó là của Nhiếp Trường Tình, cô ta vừa nhìn thấy một con ngựa đột nhiên đến gần nên hoảng sợ thét lên, không ngờ vô tình lại làm cho Trường Hoan bị thương. Cô ta nhếch môi cười đắc ý, khóe môi còn chưa cong đến độ cao nhất thì người đàn ông đứng cạnh cô ta đã lao về phía trước.
Nụ cười trên mặt Nhiếp Trường Tình cứng lại, cô ta siết chặt nắm đấm, móng tay còn đâm hẳn vào trong thịt, cô ta nhìn Nhiếp Trường Hoan chằm chằm, ánh mắt như muốn phun ra lửa.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
11 chương
90 chương
211 chương
56 chương
1 chương