Nhưng cười xong lại nghĩ đến, đúng là mấy năm nay Trường Hoan đều vất vả bôn ba bên ngoài, thật sự chẳng mấy khi được ăn món bà nấu. Haiz, mấy năm nay vì Đâu Đâu và bà mà không biết cô đã chịu bao đau khổ tủi nhục nữa, càng nghĩ bà càng thấy xót xa khổ sở.
Bà là mẹ mà yếu đuối và vô dụng quá, nhìn con gái chịu ủy khuất chỉ trợn to mắt nhìn mà không giúp được gì.
Trường Hoan nhìn bà lại bắt đầu đa sầu đa cảm liền vội vàng chuyển đề tài.
“Mẹ, mấy món đồ chơi mới này là ai mua cho Đâu Đâu thế?”
Thẩm Bội Nghi nghe cô hỏi lại do dự một lúc lâu, bà còn chưa nghĩ ra nên trả lời con gái thế nào thì Đâu Đâu đã nhanh mồm nhanh miệng đáp, “Là ông chủ mua, ông chủ mua cho Đâu Đâu.”
Trường Hoan nghe con nói thì ngây ra, cô nhìn Thẩm Bội Nghi nghi hoặc, “Ông chủ? Ông chủ gì hả mẹ?”
Thẩm Bội Nghi lảng tránh ánh nhìn của Trường Hoan, bà cố làm ra vẻ thản nhiên, “À, là ông chủ cửa hàng tạp hóa ở trên thị trấn, mẹ hay đưa Đâu Đâu mua gạo với dầu ăn ở nhà ông ấy, ông ấy thấy Đâu Đâu ngoan ngoãn nên tặng cho thằng bé mấy món đồ chơi ấy mà.”
Trường Hoan không hề nghi ngờ, cô xoa đầu Đâu Đâu nói, “Hóa ra là vậy, Đâu Đâu của chúng ta ngoan thế cơ á?”
Đâu Đâu nghe cô nói vậy liền gật mạnh đầu, non nớt nói, “Tất nhiên rồi, Đâu Đâu ngoan nhất.”
Trường Hoan hỏi cậu nhóc, “Thế lúc ông ấy tặng con đồ chơi thì con có cảm ơn ông ấy không?”
Đâu Đâu vừa cầm món đồ chơi vừa trả lời, “Đâu Đâu có nói.”
“Ừm, Đâu Đâu giỏi quá.”
Trường Hoan vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu nhóc, thầm cảm thấy vui mừng, cô vừa quay đầu sang thì thấy vẻ mặt buồn bực không vui của Thẩm Bội Nghi.
“Mẹ, mẹ sao thế? Có phải mẹ thấy không thoải mái ở đâu không?”
Thẩm Bội Nghi chợt lấy lại tinh thần, bà vội vàng lắc đầu, “Không, không có gì, con đừng lo lắng thế.”
Vừa nghĩ đến bệnh tim của bà thì mối hận trong lòng lại bùng lên, nếu không phải Nhiếp Tuân vô tình, nếu không phải Tần Phương Hoa ngoan độc thì làm sao mẹ cô phải sống trong bệnh tật thế này?
“Mẹ, sau này mẹ chỉ cần an tâm mà chăm sóc Đâu Đâu là được rồi, con sẽ không để chuyện như thế xảy ra nữa đâu. Mẹ tin con đi, con sẽ không để cho mấy người đó xuất hiện ở trước mặt mẹ nữa… Con cũng không tin ông trời sẽ luôn không có mắt như thế, rồi cũng sẽ tới lúc bọn họ phải chịu báo ứng thôi mẹ ạ…”
Thật ra, Thẩm Bội Nghi không quan tâm tới việc sau này Nhiếp Tuân và Tần Phương Hoa có báo ứng gì. Bà biết rõ, bà thành ra thế này có một phần là do chính bà, chỉ vì bà quá yếu đuối nên mới liên lụy con gái bà từ nhỏ đã không có một gia đình đầy đủ. Vì vậy, mong ước duy nhất của bà là con gái bà có một cái kết đẹp, sẽ tìm được một người đàn ông không ngại Đâu Đâu và chịu chăm sóc cho cả thằng bé và con gái bà suốt đời.
Lúc đầu, bà nghĩ người đó là Lục Hướng Viễn, nhưng ai biết con người ta lại dễ dàng thay đổi như vậy. Lục Hướng Viễn của bây giờ không thể làm chồng của Trường Hoan được, vậy thì sau này, con bà phải làm sao?
“Trường Hoan, chuyện quá khứ thì cứ để cho nó qua đi, mẹ không muốn nhớ đến mấy người đó, con cũng nên thế con ạ. Việc con cần làm là nhìn về phía trước, mẹ chỉ hy vọng con có một cuộc sống thật tốt.”
Nhiếp Trường Hoan luôn hiếu thuận, nghe bà nói không muốn nhắc lại mấy chuyện cũ cô cũng không nói về nó nữa mà an ủi bà, “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ làm theo lời mẹ. Mẹ cũng phải tin tưởng con, con sẽ cho mẹ và Đâu Đâu một cuộc sống tốt nhất.”
“Mẹ tin con.” Thậm Bội Nghi dừng lại một chút rồi hỏi, “Giờ con và Hướng Viễn chia tay rồi thì sau này con định thế nào?” Điều mà Thẩm Bội Nghi lo lắng nhất vẫn là chuyện chung thân đại sự của cô.
Truyện khác cùng thể loại
87 chương
42 chương
10 chương
21 chương
216 chương
113 chương
13 chương