Đống bừa bộn trong phòng đã được người dọn dẹp từ lâu, giờ chẳng còn chút dấu vết nào, Tống Hằng chậm rãi đi đến trước mặt Giang Thiếu Huân, nhẹ giọng báo cáo, “Dạ thưa, cô Nhiếp vừa rời khỏi đây.”
Lúc này, trời mưa rất to nhưng Trường Hoan vẫn lao thẳng vào màn mưa không chút do dự. Trên dưới nhà họ Giang đều biết cô đã đắc tội cậu chủ của họ nên chẳng ai dám giữ cô lại.
“Ừm.” Giang Thiếu Huân khẽ trả lời, ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn, không ai đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì.
“Anh Giang, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút, tôi sợ rằng trời sẽ mưa suốt đêm nay.”
Giang Thiếu Huân dập điếu thuốc mà anh chưa hút lấy hơi nào, vừa đi tới cửa thì anh đột nhiên dừng lại nhưng không quay đầu.
Giọng nói lạnh nhạt vang lên trong căn phòng yên tĩnh, “Nếu như người phụ nữ đó quay lại xin tha thứ thì không ai được phép quan tâm cô ta!”
Sau lưng truyền đến câu trả lời cung kính của Tống Hằng, “Dạ vâng.”
...
Mưa to cả một đêm, nhưng biệt thự nhà họ Giang lại không thấy ai đến gõ cửa.
Mãi tới rạng sáng Trường Hoan mới về tới chung cư, người cô ướt sũng, lạnh đến run lên cầm cập, hai hàm răng va vào nhau không nói được thành lời.
Chung cư trống rỗng và lạnh lẽo, mùi ẩm mốc tràn ngập trong phòng, đây là lần đầu tiên Trường Hoan trở về chung cư của cô và Lục Hướng Viễn sau lần gặp anh ta và Nhiếp Trường Tình trong này. Không ngờ rằng, mấy ngày này cô không về đây thì Lục Hướng Viễn cũng chưa từng quay về.
Nhưng giờ đây, Trường Hoan chẳng còn chút sức lực nào để quan tâm tới việc này nữa, người cô đã lạnh đến mức sắp đóng thành băng. Trường Hoan vội vàng đi tắm nước nóng rồi leo lên giường, cuộn mình trong chăn ngủ mê mệt.
Khi Diệp Trăn Trăn tìm được Trường Hoan là ngày hôm sau, cô ấy gọi cho cô mà cô không nghe máy nên rất lo lắng, cô ấy tìm cô cả nửa ngày mới phát hiện cô đang sốt cao tại chung cư.
Diệp Trăn Trăn chưa từng nhìn thấy Trường Hoan như thế này bao giờ, cả người lạnh cóng không có một chút hơi ấm nào, gọi thế nào cũng không dậy, giống như đã chết vậy.
Nếu không phải Trường Hoan vẫn còn thở cho thấy cô còn sống thì có lẽ Diệp Trăn Trăn đã khóc đến ngất mất.
Sau khi Trường Hoan tỉnh lại liền thấy tin tức liên quan đến Giang Thiếu Huân trên truyền hình, tin tức nói rằng anh đang qua lại với một người phụ nữ thần bí nào đó, cử chỉ mập mờ, có lẽ không bao lâu sau sẽ có tin tốt.
Trường Hoan xem tin tức này không phản ứng nhiều cho lắm, cô thản nhiên chuyển sang đài khác.
Cô biết rõ lời nói hôm qua của Giang Thiếu Huân đối với cô là một gợi ý trao đổi tình tiền, cô là một trong vô số những lựa chọn của anh, cô không đồng ý, đương nhiên sẽ có cả đống người tình nguyện đón nhận.
Ngày hôm sau, Thẩm Bội Nghi đến thăm cô, Trường Hoan chỉ nói bản thân bị cảm lạnh chứ không nói với bà chuyện về Giang Thiếu Huân.
Tay của Thẩm Bội Nghi còn bó bột nên cử động không được thuận lợi, nhưng điều này không ngăn cản được việc bà cằn nhằn, bà vừa nhìn thấy Trường Hoan bị như vậy liền bắt đầu nói dông dài, Trường Hoan biết bà đang quan tâm cô nên cũng để mặc cho bà nói.
Thẩm Bội Nghi chỉ bị thương ở cánh tay, sớm đã có thể xuất viện về nhà, nhưng vết thương của Đâu Đâu thường lúc ổn lúc không, bác sĩ chưa cho xuất viện. Hơn nữa, trong nhà giờ vẫn còn bừa bộn lắm, kể từ khi Nhiếp Trường Tình tới đập phá thì đống đổ nát đó vẫn giữ nguyên, chưa có ai dọn dẹp, vậy nên bà cũng không về nhà.
Trường Hoan không ngờ rằng Nhiếp Trường Tình lại dám đến bệnh viện.
Như mọi lần, cô ta khoác trên mình bộ cánh hàng hiệu đắt tiền, đi đôi cao gót 10cm, đế giày vừa nhọn vừa mảnh, vậy mà cô ta vẫn bước đi vô cùng vững chắc. Giỏi thật.
Lúc này Trường Hoan đang rửa mặt trong nhà vệ sinh, tóc tai rối bù, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp mà kiêu kỳ của Nhiếp Trường Tình từ trong gương.
Nhiếp Trường Tình cười mỉa mai, khoé môi cong lên đầy khiêu khích với Trường Hoan.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
11 chương
90 chương
211 chương
56 chương
1 chương