Tuy trong lòng Trường Hoan vẫn có chút cảnh giác, nhưng suy cho cùng thì người đó đã từng giúp đỡ cô, lại tìm bác sĩ kiểm tra vết thương cho cô, về tình về lý, cô cũng nên đích thân nói một tiếng cảm ơn. Chiếc xe đi vào khu biệt thự xa hoa nhất tại Thành Đô rồi dừng trước một ngôi biệt thự nằm giữa sườn núi, cổng lớn mở ra, có năm hay sáu người giúp việc mặc đồng phục đi đến. Trường Hoan được mọi người vây quanh, cô rụt rè bước vào trong, cũng không dám thở mạnh, nhìn ra xa, một bãi cỏ rộng lớn dường như không thấy giới hạn, cả tòa biệt thự vừa đẹp lại vô cùng xa hoa, khiến người khác hoa cả mắt, dường như không tài nào rời mắt được. Hiện giờ tuy Nhiếp Tuân đã trở nên giàu có, Nhiếp Trường Tình và Tần Phương Hoa cũng theo đó được ngồi xe sang ở biệt thự, nhưng so với tất cả mọi thứ ở đây căn bản không thể nào sánh bằng. May mà Nhiếp Tuân không có bản lĩnh đó, nếu không thì cái đuôi của Nhiếp Trường Tình sẽ vểnh lên tận trời! Trường Hoan ngồi xuống sofa trong phòng khách, có chút lúng túng căng thẳng, thím Trương, người giúp việc với gương mặt hiền hòa bưng một ly trà đến, nhận ra sự căng thẳng của cô nên dịu dàng an ủi, “Thưa cô, cô uống chút trà cho đỡ khát.” Trường Hoan mỉm cười cảm kích, cô uống một ngụm nhỏ, hương thơm thanh thoát làm dịu tâm trạng căng thẳng của cô. Uống được nửa ly trà, Trường Hoan không nhịn được hỏi thím Trương, “Xin hỏi, người chủ nhà này đâu rồi ạ?” Ở trong một môi trường xa lạ sẽ luôn khiến người khác hồi hộp bất an, hơn nữa Trường Hoan không biết đối phương là ai, cũng không rõ mục đích của đối phương là gì, cô đương nhiên càng thấp thỏm hơn. Chỉ là vừa hỏi xong thì sau lưng đã vang lên tiếng bước chân chậm rãi, sau đó thím Trương và những người giúp việc khác đều nghiêng người cúi chào, “Cậu chủ…” Thím Trương cùng nhóm người giúp việc cung kính đứng một bên, Trường Hoan đứng dậy quay đầu, nhưng đến khi cô nhìn rõ người đó, đôi mắt to tròn ngay lập tức tràn đầy sự kinh ngạc... Giang Thiếu Huân mặc áo màu xám nhạt, kết hợp với một chiếc quần jean, tóc tai không cầu kỳ, anh bước vài bước xuống, một tay của anh đút vào trong túi, tay còn lại đặt trên tay vịn cầu thang, lười nhác lại ung dung, đôi mắt xinh đẹp nhìn Trường Hoan, nhưng trong đáy mắt tỏa ra vài phần xa lạ, như là lần đầu tiên gặp cô vậy. Trường Hoan thận trọng đứng ở đó, nhìn Giang Thiếu Huân, trong mắt ngoại trừ căng thẳng còn mang theo chút xấu hổ, suy cho cùng giữa họ vừa xảy ra một chuyện không thể miêu tả. Điều mà Trường Hoan không thể ngờ là, chủ nhân của ngôi biệt thự này lại là Giang Thiếu Huân, người giải vây cho cô cũng là anh mà người mời cô đến đây cũng vẫn là anh. “Lên đây.” Giang Thiếu Huân dập tắt điếu thuốc đang kẹp trong hai ngón tay, nhìn Trường Hoan, chỉ nói hai chữ này rồi quay người trở lại tầng hai. Trường Hoan đứng chôn chân một lúc, trong lòng thầm thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn cúi đầu đi theo. Cô đi theo bước chân của anh, lúc lên tầng, thím Trương đưa một đôi giày mới dùng để đi trong nhà cho cô, sau khi Trường Hoan đeo vào thì đi theo Giang Thiếu Huân đến phòng làm việc ở tầng hai. “Rầm…” Cửa phòng tự động đóng lại sau lưng, Trường Hoan giật mình, chờ khi cô phản ứng lại thì thấy Giang Thiếu Huân ngồi trên sofa, đôi chân dài thẳng tắp gác lên bàn trà, khóe môi cong lên như cười như không nhìn cô. Trường Hoan không nhịn được đan tay vào nhau, hàng mi dài rủ xuống, che đôi mắt đầy sương mù của cô. Giang Thiếu Huân luôn im lặng không nói gì, bầu không khí yên tĩnh đến dường như sắp ngưng đọng. Trong phòng bật điều hòa mà cô vẫn toát mồ hôi, mồ hôi lạnh. Cứ luôn im lặng mãi thế này cũng không được, cần có người đến phá vỡ sự im lặng giữa hai người. Trường Hoan cắn môi, cuối cùng ngẩng đầu, chậm rãi đi về phía trước hai bước, “Anh Giang, anh tìm tôi có việc gì không?”