Trường Hoan cười khổ, cuối cùng cô vẫn không thể thoát khỏi quy tắc của giới giải trí.
Quay đầu định nhìn người đàn ông bên cạnh, nhưng khi ánh mắt vừa chạm vào gương mặt kia, Trường Hoan bỗng nhiên mở to mắt, cả người cứng lại như vừa bị sét đánh vậy.
Là... Là anh.
Một Giang Thiếu Huân không còn lạnh lùng cao quý và phòng bị như khi đứng trước mọi người...
Sao lại là anh?
Di chứng sau cơn say nhạt dần, đầu óc cô cũng tỉnh táo hơn một chút, cô chậm rãi nhớ lại, tối hôm qua là anh đã đạp cửa xông vào, đưa cô đi...
Trường Hoan không kìm được khẽ mím môi, đôi mắt xinh đẹp mang theo sự nghi ngờ nhìn về phía Giang Thiếu Huân mà suy tư, cô không muốn thực hiện quy tắc ngầm với người khác, cho dù là Từ Phong hay là Giang Thiếu Huân thì cô đều không muốn.
Trường Hoan từ từ ngồi dậy, cô vội vàng bước xuống giường mặc kệ cho cơ thể vẫn còn bủn rủn và đau đớn không thôi, cô đẩy mấy lớp áo kimono sặc sỡ ra để lấy phần áo lót màu trắng khoác lên người, tùy tay kéo chiếc thắt lưng thắt ở eo. Trường Hoan bước ra cửa nhưng chợt dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông vẫn đang ngủ say trên giường.
Tâm tư của cô chưa từng thay đổi, lúc trước là vậy, sau này cũng như vậy.
Nếu như thật sự đến đường cùng, có lẽ cô sẽ lựa chọn giao dịch tiền bạc, nhưng người đó, tuyệt đối không phải là Giang Thiếu Huân.
Cô biết, cô luôn biết rằng, cô là cô bé lọ lem, nhưng cô không còn gặp được hoàng tử của mình nữa.
Trường Hoan quay người, lau nước mắt trên mặt, Đâu Đâu vẫn đang chờ cô, mẹ vẫn cần cô, cô sẽ không khóc nữa.
...
Trường Hoan trở về nhà tắm rửa, cô kỳ cọ khắp người, nhưng những dấu vết nằm rải rác trên cơ thể không tài nào kỳ cọ sạch được, mặc dù hoàn toàn không nhớ những chi tiết tối hôm qua, nhưng chỉ nhìn những dấu vết này thôi thì đã đủ khiến người khác liên tưởng.
Tối qua, chắc họ đã rất điên cuồng...
Cho dù Trường Hoan không muốn thừa nhận thì thực sự là cô đã phát sinh quan hệ với Giang Thiếu Huân.
Có lẽ đối với anh, đêm qua chỉ là một đêm tình phong lưu, nhưng đối với Trường Hoan nó chẳng tốt đẹp gì, và cô tuyệt đối sẽ không xem nó là cơ hội để một bước lên trời.
Khi bệnh viện gửi tin nhắn đến, Trường Hoan đang hầm canh xương cho Thẩm Bội Nghi, lần này Thẩm Bội Nghi bị thương gân cốt, tuổi tác của bà lại cao, sợ là phải mất khá nhiều thời gian mới khôi phục lại được.
Cuối cùng Trường Hoan vẫn quyết định kể tất cả mọi chuyện với Diệp Trăn Trăn, Diệp Trăn Trăn không đợi cô nói hết đã vừa giận vừa xót mà mắng cô một trận, Trường Hoan cúp máy chưa được 5 phút, Diệp Trăn Trăn đã gửi tiền đến.
Trường Hoan đọc tin nhắn ngân hàng báo, cô muốn nhắn tin nói một tiếng cảm ơn với cô ấy, nhưng hai người thân thiết nhiều năm như vậy giờ mà nói cảm ơn thì quá mức xa lạ. Cô thầm ghi nhớ những điều này trong lòng, mãi mãi cũng không cho phép bản thân quên đi.
Chỉ là, cô không thể dựa dẫm vào bạn bè cả đời được, gia đình của Diệp Trăn Trăn cũng có rất nhiều vấn đề, là bạn bè nhưng cô không thể chia sẻ mà chỉ biết dựa dẫm hoặc liên lụy cô ấy, cô vẫn cảm thấy rất buồn vì việc này.
Trên đường đến bệnh viện, Trường Hoan gọi điện cho Thẩm Bội Nghi, giọng nói non nớt của Đâu Đâu ở đầu dây bên kia khiến trong lòng của Trường Hoan dịu lại, dường như toàn bộ sự mệt mỏi trên người cô đều tan biến.
Sau khi làm mẹ, cô mới hiểu sâu sắc câu nói, phụ nữ dù có yếu đuối thế nào thì một khi làm mẹ đều trở nên mạnh mẽ.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
11 chương
90 chương
211 chương
56 chương
1 chương