“Tôi thực sự biết ơn anh vì đã cứu Đâu Đâu, tôi sẽ trả lại tiền mà anh đã trả cho bệnh viện…”
Trường Hoan vừa nói vừa cầm ví từ trong túi xách ra.
Cô lôi toàn bộ đống tiền mặt ra rồi đưa tới trước mặt anh.
Từ trước đến giờ, toàn là anh đưa tiền cho phụ nữ, đây là lần đầu tiên có phụ nữ lại đưa tiền cho anh.
Cô nàng này, nếu không phải là người có tâm kế mà thiết kế màn kịch này thì chắc chắn là một người phụ nữ tốt.
“Anh… Này anh, nếu anh thấy không đủ thì tôi… tôi có thể chuyển khoản qua wechat cho anh…”
Giang Thiếu Huân không cầm tiền của cô, chỉ cười như không cười mà nhìn cô. Anh châm một điếu thuốc, đưa lên miệng, tay áo được xắn lên đến khuỷu tay để lộ phần cánh tay săn chắc, cơ bắp cân xứng, chỉ nhìn cánh tay này cũng đủ để biết được người đàn ông này quản lý cơ thể của mình nghiêm khắc như thế nào.
Trường Hoan cầm chặt lấy xấp tiền mặt, đột nhiên giật mình, những hình ảnh bất chợt hiện lên trong đầu cô, những mảnh ký ức xấu hổ đến mức cô không muốn nhớ lại, anh chính là người đàn ông mà cô đâm phải trên hành lang khách sạn đêm hôm đó…
Bảo sao anh lại cho rằng cô có ý đồ nên mới thiết kế ra việc này.
Mặt Trường Hoan chậm rãi đỏ bừng lên, hàng mi dài cong vút rủ xuống dưới, che khuất ánh mắt lấp lánh của cô, hàm răng trắng tinh cắn lên đôi môi hồng căng mọng, vết răng rất sâu. Nhìn cô như vậy, Giang Thiếu Huân thực sự muốn giơ tay để ngăn cô lại, không cho cô tự làm mình bị thương như thế nữa.
Người phụ nữ này thật sự rất đẹp, anh rất ít dùng từ này để miêu tả phụ nữ. Ở trong mắt anh,cô là người phụ nữ thứ hai được anh dùng từ này để miêu tả.
“Nhớ ra rồi?” Giọng nói của Giang Thiếu Huân vang lên bên tai cô, cô ngẩng phắt đầu lên, lúc này cô mới nhận ra, không biết từ khi nào anh đã đứng ngay trước mặt cô. Hai người đứng gần nhau như vậy khiến cô ngủi được mùi hương cỏ xanh tươi mát trên người anh, một mùi hương làm cô rùng mình sợ hãi, muốn tránh xa nó càng xa càng tốt.
Theo bản năng, Trường Huân lùi lại một bước. Đột nhiên, anh vươn tay nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn của cô, vết chai trên ngón tay anh miết lấy làn da non mịn của cô.
“Này anh…”
Trường Hoan nhíu mày, giơ tay muốn đẩy tay anh ra nhưng vừa chạm vào ánh mắt sâu hun hút của anh thì cô cứng người lại, ánh mắt ấy như muốn hút cô vào bên trong.
Giang Thiếu Huân quay mặt để hút một hơi thuốc rồi nhả ra một vòng khói rất đẹp, khói thuốc trắng chắn giữa hai người, không khí mà cô hít thở toàn mùi thuốc lá.
Trường Hoan hơi quay đầu như muốn tránh khỏi mùi thuốc nhưng bên tai lại vang lên giọng nói khàn khàn nam tính của anh, giọng nói mê hoặc lòng người như tiếng ca của người cá, làm người không thể trốn thoát.
“Cô hao tâm tổn trí như thế chỉ vì muốn tôi ngủ với cô ư?”
Giọng nói mê hồn nhưng những từ ngữ mà anh nói lại mang theo ý châm chọc khinh thường.
Trường Hoan lấy lại tinh thần, cô giơ tay đẩy anh ra, lùi lại thêm một bước, hai mắt nhìn anh trừng trừng, đề cao cảnh giác.
Giang Thiếu Huân híp mắt lại, ánh mắt sắc bén như dao. Anh cúi đầu nhìn xuống ngón tay mình, đầu ngón tay vẫn còn vương lại cảm giác mịn màng nõn nà của làn da cô.
“Tiếc là, phụ nữ như cô… Tôi chẳng có chút hứng thú nào cả.”
Giang Thiếu Huân dí điếu thuốc vào gạt tàn, đầu thuốc lá vốn đang cháy thì tắt ngấm, dù còn chút ánh lửa thì chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua sẽ biến mất ngay, giống như cô vậy, chẳng qua chỉ là một con kiến bé nhỏ, anh chỉ cần một ngón tay cũng có thể bóp nát.
Trường Hoan ngồi cạnh đầu giường. Giang Thiếu Huân đã đi từ rất lâu rồi mà mùi thuốc lá vẫn còn nhàn nhạt quanh đây, giống như cằm cô vẫn còn cảm thấy nóng ran vì anh đã chạm đến, mãi không biến mất.
Người đàn ông như vậy không phải loại người cô có thể trêu vào, hơn nữa, giờ cô đã là vợ chưa cưới của Lục Hướng Viễn rồi.
Đâu Đâu chỉ tỉnh lại để ăn tối rồi lại ngủ thiếp đi. Bác sĩ nói thằng bé phải nằm viện, dù sao thì trẻ con vốn yếu ớt mà.
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
11 chương
90 chương
211 chương
56 chương
1 chương