Oan Trái

Chương 59

Chương 59 Triệt Nhất cùng Huyền Tú đồng thời được đưa vào bệnh viện, chấn thương ở đầu của Huyền Tú đã làm anh hôn mê phải đưa vào viện cấp cứu đặc biệt. Mình huyền Thiên đầy vết thương, nhưng anh không thèm quan tâm đến tình trạng hiện nay của mình, anh chỉ quan tâm đến Huyền Ngọc, tay chân của cô đầy máu lại không thể cất lên, không lẽ người đàn bà đó, người đàn bà đó đã.... Rùng mình, anh không dám nghĩ tiếp, anh lăn xe lăn đến phòng bệnh của Huyền Ngọc, lúc này các bác sĩ vẫn còn đang cấp cứu cho cô. Khi đèn phòng cấp cứu vụt tắt, anh gần như đứng bật dậy nhưng veesthuongw ỏ chân không cho phép làm anh chỉ có thể không yên bất an trên chiếc xe lăn. Bác sĩ bước đến từ tốn nhìn anh, không đợi anh lên tiếng đã giải đáp thắc mắc của anh. “Cô ấy bị cắt đứt hai gân tay, nhưng may là vết cắt không sâu, tạm thời chỉ cần may lại băng bó và tĩnh dưỡng một thời gian sẽ khôi phục bình thường, ngoài ra những vết thương khác không đáng ngại.” Đây là vị bác sĩ thiên tài nổi tiếng trên thế giới cũng là bạn thân của ba anh trước kia.Khi vừa xuống khỏi máy bay anh đã lập tức cấp tốc liên lạc đưa ông ta từ Pháp sang ngay Nhật Bản để chữa trị cho Huyền Ngọc và Huyền Tú. Huyền Tú bị chấn động quá mạnh đến giờ vẫn còn hôn mê. Nghe ông ta nói thế, Huyền Thiên như cất được tảng đá nặng ngàn cân, nhưng trong lòng không khỏi xót xa cho bảo bối, anh ra hiệu cho nhân viên đẩy xe vào phòng. Huyền Tú và Huyền Ngọc đều cùng nằm trong một phòng, trên hai chiếc giường khác nhau, đó chính là do anh yêu cầu, bởi anh biết người em trai của mình, cho dù chết nó vẫn muốn ở bên cạnh của Huyền Ngọc, hiện nay với tình trạng hôn mê của nó, để nó nằm cạnh Huyền Ngọc ít ra nó cũng sẽ yên tâm hơn. Còn về Triệt Nhất, do tình huống của anh ta qúa mức đặc biệt, và tình trạng của anh ta quá nặng, lão thái gia cũng từ Hawaii bay trở về, điều ột người bạn thân của anh ta là tiến sĩ thiên tài về mặt y thuật. Bệnh nhân khi vào tay anh ta dù chỉ còn hơi thở mong manh cũng được cứu sống, tài năng của anh ta thuộc hàng siêu đẳng nhưng nhân cách của anh ta cũng tương đối với tài năng. Có nghĩa là thuộc hàng siêu siêu tệ. Nhưng không biết nhân cách của anh ta tệ đến đâu, dù đã gặp qua bộ mặt cợt nhả của anh ta vài lần nhưng thật sự lần này làm cho Huyền Thiên giật nảy cả mình vì biểu tình nghiêm túc chết người của anh ta. Trong những buổi tiệc của giới doanh nghiệp, không ít lần chạm trán với anh ta, bởi vì anh ta không chỉ là bác sĩ thiên tài như vẻ bề ngoài, mà còn là thiếu gia của một tập đoàn lớn nhất nhì của khu vực châu âu. Anh ta phong lưu bay bướm thành tánh, trêu hoa ghẹo nguyệt và nhân cách phải nói là thối đến mức không thể nào thối hơn được nữa. Mỗi lần gặp mặt là với vẻ cợt nhả vô lại chết người không đền mạng, thế nhưng lần này lại phá lệ nghiêm túc đến đáng sợ, chỉ sợ gặp được bộ mặt nghiêm túc như thế này của anh ta chắc chỉ có mỗi mình anh và chắc chỉ lần này. Nhưng huyền thiên không biết được, bộ mặt nghiêm túc của anh bác sĩ thiên tài này trong cuộc đời của anh ta chỉ xuất hiện hai lần. Đó chính là lần này, khi hắn vẫn còn đang mơ màng trong vòng tay của nhuyễn ngọc ôn hương thì nhận được điện thoại báo rằng Triệt Nhất đang trong tình trạng nguy kịch. Trong lúc anh ta vội vã mặc quần áo, thì những hình ảnh và số liệu về tình trạng của Triệt Nhất không ngừng được truyền về làm anh ta tái cả mặt. Trong tình trạng bình thường, cho dù Triệt Nhất có chết, anh ta cũng không đời nào gọi điện thoại cho hắn. Người bạn thân thiết nhất của mình đang trong tình trạng thập tử nhất sinh, hắn đã dùng chuyên cơ đặc biệt nhất để bay đến đất nước sương mù kia. Chỉ riêng với Triệt Nhất còn một lần thấy được bộ mặt nghiêm túc của hắn đó là lúc Tuyết Cần đã xảy ra chuyện. Lần đó, tay của hắn luôn run rẩy khi nhìn người mà mình yêu thương nằm trên vũng máu, còn bám chặt lấy người anh trai mà cô bé hết mực thương yêu. Lần đó, tiến sĩ y khoa thiên tài như hắn lần đầu tiên nghi ngờ khả năng của mình, lần đầu tiên do dự không biết mình có thể cứu được người mà mình yêu thương hay không. Lúc ấy, mắt anh ta cứ mở to, rồi lại mở to, hoàn toàn chỉ nhìn thấy dòng máu phun xối xả từ người cô gái hắn yêu mến. Không hề để ý đến Viễn Chinh Huân – anh trai cô đang phát cuồng rút súng chỉa vào đầu mình, và đạn đã lên nòng răng rắc. Lần này, người bạn thân của mình nằm đó, với tình trạng không hề có chút hy vọng gì.Viên đạn xuyên qua lớp sọ, va chạm nhẹ vào phần não bộ dẫn đến tình trạng xuất huyết hôn mê, cùng những vết thương lớn nhỏ khác, có một số gần như trí mạng. Lúc anh ta đến, hai hàng vệ sĩ đứng ở hai ben, lão thái gia tay chân run rẩy rút súng chỉ vào anh, giọng già nua không ngừng run run: “Cứu nó! Nếu không cậu cũng sẽ chôn cùng.” Vừa nói, ông ta vừa quay sang cô gái đang ôm lấy anh ta không ngừng khóc: “Và cả nó cũng thế. Nếu Triệt Nhất chết, ta sẽ tiễn hết những người mà nó yêu thương xuống đó bầu bạn với nó.” Hoàn toàn không để ý đến lời nói lúc này đã gần như điên cuồng của ông ta, cũng không quan tâm đến bất cứ chuyện gì khác, anh ta hất hàm ra lệnh cho đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp đẩy Triệt Nhất vào phòng phẫu thuật. Sau khi vật lộn với ca giải phẫu hơn hai mươi giờ, anh ta cũng chỉ có thể đưa Triệt Nhất từ quỷ môn quan kéo trở về với trạng thái bán hôn mê. Và sức lực của anh ta chỉ có thể làm như thế, Triệt Nhất có thể cả đời sẽ nằm như thế không thể tỉnh dậy để nhìn ánh mặt trời này thêm một lần nào nữa, hoặc có thể do có một tác động nào đó kích thích sự sống của anh ta và đương nhiên thể chất của anh ta đủ để anh ta tỉnh lại. Ca mỗ rất thành công, may mà viên đạn bay xéo, may mà không ảnh hưởng đến đại não, may mà....... Anh còn sống. Dù sống với đời sống người thực vật, không hề tỉnh lại lần nào. Nhìn hình ảnh của anh với đủ loại dây truyền dịch ghim vào người anh ta, hơi thở của anh ta cũng phải được tiếp bằng ống, chỉ có máy đo nhịp tim ở một bên nhảy ‘tic tic’ báo hiệu anh ta vẫn còn sống mà thôi. Một tháng nay, không ngày nào cô không vào bệnh viện chỉ để đứng bên cạnh anh, nhìn anh, nắm lấy bàn tay giá lạnh không chút hơi sức của anh. Huyền Tú đã tỉnh lại sau một tuần mê man, anh không ảnh hưởng gì nhiều, hai anh em sau khi xuất viện đã trở lại Đài Loan tiếp tục công việc, bọn họ cũng từng muốn lên tiếng gọi cô về, nhưng thấy cô nước mắt lưng tròng nắm lấy tay của Triệt Nhất, hai anh không nỡ gọi cô đi. Hai anh biết trong lòng của cô hiện nay vẫn vô cùng ân hận với người anh trai này. Anh ta không biết có còn cơ hội để tỉnh lại không, bởi vì xác xuất để tỉnh lại thực sự không nhiều lắm có người, cứ nằm như thế mãi đến khi từ giã cõi đời, cũng có người sẽ tỉnh lại sau một vài năm. Hai anh lưu luyến nhìn Huyền Ngọc ngồi ôm lấy cánh tay người anh trai, vui vẻ kể chuyện này kia cho anh ta nghe, giọng điệu vô cùng trẻ trung vui tươi, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống. Trước khi đi, không thể nhìn Huyền Ngọc cứ sống như mất hồn, cứ mỗi ngày mỗi ngồi thẩn thờ trước giường bệnh của anh ta, không ngừng kể lại những sinh hoạt hằng ngày cho anh ta nghe. Hôm nay, trên người anh ta chỉ còn truyền dịch, những dây nhợ ghim trên thân thể của anh ta đã được tháo xuống hết. và Huyền Ngọc ngồi đó, vẫn như thường ngày lau mặt cho anh ta, vừa làm vừa kể những chuyện mà cô đã làm trong ngày hôm nay. Nhân lúc Huyền Ngọc không để ý, Huyền Thiên khẽ cúi người đưa sát vào bên tai anh ta: “Tỉnh dậy đi, cô em gái của anh, vẫn còn chờ anh bảo vệ, chúng ta sẽ cùng bảo vệ cô ấy. Và tôi biết một chuyện, nếu anh cứ nằm mãi thế, thì khi Huyền Ngọc biết, thì cô ấy không buông tha cho anh đâu.” Vừa nói, Huyền Thiên vừa cười xấu xa, quay người đi. Mí mắt anh ta hơi giật giật, nhưng không một ai thấy điều đó! Ông của cô lúc này đã trở nên bình tĩnh hơn, bắt đầu trở về để thu gom tàn cục, ông thanh lí tất cả những phe đảng đã từng giúp đỡ bà ta bắt cóc Huyền Ngọc và hại Triệt Nhất phải nằm viện. Khi chứng kiến sự trả thù tàn bạo của ông, cô mới biết được vì sao Triệt Nhất lại vừa sợ vừa hận ông. Vì sao năm xưa ba cô hận mà không thể phản kháng mẹ cô không còn cách nào khác là phải ra đi. Sự lạnh lùng tàn nhẫn của ông khi chỉ huy thuộc hạ dưới trướng đi thanh lí, những giọt nước mắt, những tiếng khóc than không ngừng vang lên nhưng ông không chịu ngừng tay, cho đến khi quét sạch hết mới thôi. Lúc này, sự đau xót của Huyền Ngọc dường như đã lặng đi, hằng ngày cô vẫn đến bệnh viện, không cần biết là mưa hay gió, cứ đúng giờ cô lại đến thăm anh. Anh bác sĩ đẹp trai bạn thân của Triệt Nhất là Đường Dĩ Thần là một hoa hoa công tử chính hiệu, miệng mồm anh ta phải nói là cô cùng ngọt ngào sắc sảo, nhìn thấy cô đến anh ta mở miệng trêu ghẹo, không còn vẻ mặt dọa người như mấy hôm Triệt Nhất vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm: “Công chúa hôm nay đến thăm chàng hàng tử ngủ ngày đó nữa hay sao?” Cô chỉ mỉm cười khẽ gật đầu, từ khi về đất nước này, à không, nên nói là từ khi biết Triệt Nhất, cá tính rụt rè bẽn lẽn của cô đã biến mất hầu như không còn. Cô vẫn lặng lẽ ít nói như trước, nhưng không còn sợ hãi thiếu tự tin như trước nữa. Anh ta vẫn không bỏ thỏi quen nhì nhằng bám riết lấy cô không buông: “Người đẹp à, nói với anh một tiếng đi, anh sẽ tặng cho em một bí mật.” Cô đưa mắt nhìn anh hỏi: “Anh Dĩ Thần, bí mật gì thế?” Khụ! Anh ta cố làm ra vẻ trang nghiêm, hắng giọng: “Nếu em chịu đi chơi với anh thì anh sẽ cho em biết bí mật đó.” Cô bật cười: “Các cô gái vì miệng lưỡi lợi hại của anh mà đứng sắp hàng dày đặc từ cổng lớn của bệnh viện kéo dài đến tận đây, anh đừng trêu em nữa.” “Miệng anh lợi hại như thế nào, em thử đi sẽ biết liền.” Vừa nói anh ta vừa nháy mắt cười xấu xa, sau đó thấy cô đỏ mặt anh ta chợt nghiêm túc lại: “Hôm nay Tuyết Cần đến đây.” “Tuyết Cần” Mắt Huyền Ngọc sáng rực, cô bạn thân của cô đã mấy tháng nay chưa hề gặp lại, Tuyết Cần vốn rất sợ ngồi máy bay nên ít khi ra khỏi đất nước, hôm nay không hiểu sao anh trai cô lại mang cô đến nơi này, cô cũng nghe nói anh chàng Đường Dĩ Thần này dường như có gì đó với Tuyết Cần nhưng cô bé không hề để mắt đến anh ta, cũng vì chuyện đó mà tình cảm của anh trai Tuyết Cần cũng Đường Dĩ Thần tan rã trong không vui, Đường Dĩ Thần là bạn thân cũng là bác sĩ riêng của gia đình Tuyết Cần, nhưng ngoài ra, anh ta cũng là một đại thiếu gia của một thế lực hắc đạo không nhỏ. Gia đình anh ta chỉ có anh ta là con một, nhưng ta cương quyết không đi theo con đường của cha và mẹ anh ta mà cương quyết chọn nghề y, kĩ thuật y học của anh ta phải nói là thiên tài, nhưng đồng thời anh ta cũng vô cùng tà khí, với bất cứ ca mổ nào, chỉ cần anh ta thích sẽ bắt tay ngay, nhưng nếu anh ta không muốn, dù có chết trước mặt anh ta, anh ta cũng không thèm để tâm đến. Với tình trạng vết thương đó của Triệt Nhất, nếu không phải là anh ta ra tay thì chắc chắn Triệt Nhất sẽ không thể nào sống nổi.