Oan Hồn Chợ Ma
Chương 4 : 4. Bi Kịch
Chiều hôm ấy, con Nguyệt cặm cụi lướt từng chồng sách dày dưới ánh đèn huỳnh quang lờ mờ, cũ kĩ trong thư viện, trời cũng nhanh chóng chuyển sang một màu xám âm u và tẻ nhạt, một thời tiết rất xấu và hiển nhiên vào mùa mưa. Đến những phút cuối cùng khi thư viện còn mở cửa, nó vẫn không tài nào nhớ nổi rằng mình đã đọc những gì dù nó đã rất chăm chỉ suốt hai giờ đồng hồ. Thật lãng phí. Bây giờ đã là sáu giờ bốn mươi lăm phút, những tia sáng yếu ớt bị che lấp bởi những quầng mây đen đơn điệu khiến trời trông tối hơn hẳn những ngày thường. Thế chỗ cho ngọn thiều quang hoàng hôn là những hạt mưa ngại ngùng rơi xuống từ trên mây mà một khi chúng đã quen với việc tiếp đất, chúng sẽ không còn ngại nữa. Con Nguyệt có thể dễ dàng cảm thấy nước mưa bắn tung tóe trên da, thấm dần vào áo và chúng bắt đầu hành hạ tấm thân to xác của nó cho đến khi nó bung dù ra vì cái lạnh vật lý. Nó bị kích thích bởi mùi không khí đầy hơi ẩm. Dòng ký ức bỗng chốc ùa về trong đêm mưa khiến hai hàng nước mắt của nó tuôn ra liên tục đồng thời lẫn vào nước mưa với một tốc độ mà người ngoài nhìn vào sẽ chẳng thể nhận ra được rằng nó đang khóc một cách ray rứt.Nó lạnh vì nhiều nguyên nhân. Ngẩng đầu ngước nhìn ánh trăng lờ mờ, nó tưởng đến sự quan tâm thờ ơ mà anh ấy dành cho nó. Dáng người anh tròn trịa cũng như mảnh trăng xa, nhưng đồng thời cũng không rõ hình rõ dạng, vì anh không còn khen nó mỗi khi nó thành công và đứng đắn mà lại sẵn sàng chê trách thậm tệ khi nó phạm phải một sai lầm cỏn con. Không một dòng tin nhắn mỗi tối, không một lời an ủi mỗi khi nó bị mài mòn bởi sự độc đoán, bị phán xét bởi những người ngoài cuộc. Nó cứ lặng lẽ cho qua như thế vì cứ mỗi lần nó bắt chuyện với anh, có cảm tưởng rằng sợi tơ tình duyên giữa anh và nó sẽ đứt ngay tức thì. Những lúc đó, nó thường tìm đến con Ngân để bắt chuyện và chia sẻ nỗi lòng với mong muốn được an ủi, và thật lòng mà nói thì, con Ngân là một nhà trị liệu tinh thần tài ba. Nó không chỉ nói dăm ba câu như "Mọi thứ sẽ ổn thôi" như những nhà tâm lý học với những tấm bằng hạng A không rõ thật hay giả mà sẽ đưa ra một danh sách dài dằng dặc những gì thật sự cần làm, và quan trọng hơn hết là nó không bao giờ biết mệt mỏi khi nhắc đến việc nói và việc nghe. Nhưng bây giờ, mọi thứ không còn đâu vào đó như xưa nữa. Đối với con Nguyệt, nó ít nói và lảng tránh nhiều hơn lắng nghe. Nó không còn đi chơi chung với con Nguyệt như lúc trước mà bắt đầu thân với con Ngọc bàn bên, điều đó khiến con Nguyệt ghen tức tột cùng nhưng nó vẫn lẳng lặng cho qua, vì cuộc sống mà, cứ mỗi lần nó bắt chuyện với con Ngân, có cảm tưởng rằng sợi tơ tình bạn giữa hai đứa nó sẽ âm thầm biến mất vĩnh viễn.
Trời vẫn không hề tạnh mưa từ lúc nó thả dòng tâm sự trôi lẩn quẩn trên con đường mòn quen thuộc ướt át bùn đất. Đi được nửa đường, nó giật điếng người vì quên ghé chợ mua đồ giúp mẹ, thế là nó tất bật chạy bán sống bán chết, nước bắn tung tóe khắp hai đầu ống quần. Đến ngã ba xã Long Hồn, hướng thẳng về Bắc là chợ Hồng Lựu, nhưng vì một lý do nào đó mà chiếc cầu khỉ thân thuộc đã sứt mẻ khá nhiều, điều đó khiến con Nguyệt cảm thấy không đủ an toàn để đặt chân bắt sang bờ bên kia, nhất là trong thời tiết đầy mưa gió thế này. Bất đắc dĩ, nó bẻ hướng về Tây, mặc cho mọi tin đồn, tai tiếng bủa vây mà nó sẽ chẳng bao giờ được nghe những lúc bị mặc cảm, đi thẳng về chợ Quỷ Ngục hay còn được người đời truyền tụng là chợ Ma mà không một chút nghi ngờ. Nếu có con Ngân ở đây, hẳn nó sẽ kéo tay con Nguyệt lại và rằng, "Mày đừng có đi vào đó !" nhưng nên nhớ rằng đây không phải là một giấc mơ chỉ vì làn sương mờ ảo ôm lấy con Nguyệt khiến nó bị thuyết phục là như vậy, và con Ngân không hiện diện ở đây cùng với nó là minh chứng rõ ràng nhất.
Con Nguyệt lờ đờ sải từng bước chân trên mặt đất, tiến dần về phía cánh cổng lớn treo băng đôn không rõ chữ, bên cạnh là vài tấm biển báo cũ từ thập niên 90 nhưng ai lại quan tâm đến những tấm biển báo ngớ ngẩn ấy chứ ? Chỉ vài bước chân nữa là tới cổng và sẽ rất mất thời gian khi nó dừng lại chỉ để nhíu mày nhìn xem trên đó viết những gì. Phải nói rằng đó là một cuộc hành trình dài và đầy gian nan, nhưng thời gian bỏ ra lại không đáng một xu: sạp quán thì toang hoang, sương mù mỗi lúc một dày đặc, mưa râm mỗi lúc một lớn. Nó chăm chú nhìn vào góc khuất từng gian hàng một, rợn tóc gáy khi thấy một người đàn ông lổm ngổm bò ra từ gian hàng gần nhất về phía mình. Hắn ta trông gầy gò và xanh xao hơn bất kì ai nó từng gặp, khuôn mặt thì dữ tợn và đáng ngờ như ngậm lửa lâu ngày chưa phun. Nó tự trấn an lấy thân rồi tiến dần về phía lão, tay vẫn giữ dù phòng chuyện bất trắc xảy ra.
- Ông ơi, ông... không sao... chứ ?
Lão ta không thèm trả lời mà tiếp tục trườn về phía nó. Lần này, con Nguyệt thật sự cảm thấy ớn lạnh. Nó nhanh chóng lùi bước, nhưng làn sương mờ ám lại không cho nó có được tầm nhìn rõ như loài diều hâu trong đêm. Thế là nó vấp phải một tảng đá lớn và ngã xuống vũng lầy và... khoan đã, hình như đó không chỉ là một tảng đá nhỉ ? Con Nguyệt ngoái đầu lại. Ngay tức khắc, nó cất lên một tiếng hét thất thanh dọa bầy quạ bay hết cả đi, hoa nghe xong cũng rụng cánh mà chết...
Nó đang nằm trên một chồng xác đầy ấp những người phụ nữ trần trụi, trong đó có cả con Mai với bộ mặt dày vò, thảm thương hơn bao giờ hết: tất cả đều tắm trong một vũng máu đặc đỏ thẫm. Nguyệt định thần nhìn lại, tim nó đập thình thịch và cánh cổng ban nãy đã hóa bụi mà bay, thế chỗ cho vực thẳm sâu hoăm hoắm. Trong chốc lát, hắn ta bò đến chỗ nó với một tốc độ nhanh như hổ săn mồi.
- Đừng có mà lại đây tên gớm ghiếc ! - Nó vung ô đâm thẳng vào mắt hắn. Nhưng hắn xé toạc ô của nó ra một cách dễ dàng. Tròng mắt của hắn rõ ràng là một thứ đồ trang trí khi hắn có thể móc bỏ nó ra mà không hề đau đớn một chút nào. Biết mình chống cự vô ích, nó vội vã chạy hết tốc lực về phía vực thẳm, còn hắn thì cười như điên như dại. Quá sợ hãi, nó nhảy xuống vực thẳm tự vẫn, giọt nước mắt cuối cùng hòa với mưa rơi xuống ngọn cây, dòng kí ức về mảnh đời bé nhỏ cũng theo đó mà bay đi...
Nếu như không có ngày hôm sau, có lẽ con Tú đã được thanh thản mà sống.
Truyện khác cùng thể loại
59 chương
199 chương
38 chương
153 chương
6 chương