Oan Gia Ngõ Hẹp
Chương 11
“Ọc ọc, ọc ọc”, đương lúc tình hình vạn phần nguy cấp, cái bụng của ta lại không chịu thua kém kêu réo ầm ĩ, vừa vặn cứu ta một mạng.
Dưới ánh mắt khinh bỉ tăng thêm phần hoài nghi kiểu như “Ăn cả đêm lại còn đói bụng” của Lâm Nhiên, ta giả giả thật thật giải thích: “Buổi tối ăn hơi nhiều, ở đây lại quá lạnh, tôi bị tiêu chảy. . . chắc tôi phải đi WC. . . A a a a không được rồi, tôi không nhịn được tôi muốn đi WC!!!”
Lâm Nhiên nguyên bản khuôn mặt đen thùi lùi biến thành nửa đen thui nửa xanh mét…
Lúc này có đồng nghiệp thấy được tình trạng của chúng ta, quan tâm hỏi: “Không có việc gì chứ?”
Ta vội vã lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là ngã một cái thôi! Phiền cậu kéo tôi đứng lên, tôi cố lắm mà cũng không đứng dậy được.”
Lợi dụng thời cơ, ta nhanh chóng tách ra đường nhìn ẩn chứa lửa giận ngập trời, cởi giầy trượt băng một hơi chuồn vào WC. Ngồi xổm trong WC, ta một bên giải quyết vấn đề cá nhân, một bên nhớ tới Lâm Nhiên gương mặt thoắt xanh thoắt đen, trong bụng chỉ có 1 chữ nha — sảng khoái!
Dù sao ta cũng không thích trượt băng, hiện tại đi ra ngoài khẳng định sẽ bị Lâm Nhiên túm được, không bằng chậm rãi chờ tới lúc bọn họ về hết ta lại chui ra, né Lâm Nhiên kiếm một đồng sự ngồi chung xe… ắt hẳn trước mặt nhiều người như vậy hắn nhất định sẽ không dám làm gì ta! Vừa nghĩ, rất hoàn hảo, thế là ta an vị ngồi trên bồn cầu tằng hắng cổ họng hát khe khẽ. Không nói tới thôi, WC ở đây âm thanh thật không sai, y như karaoke âm thanh nổi! Vì vậy ta càng hát càng cao hứng, càng hát càng hăng say, từ 《Tôi là thợ quét vôi 》 cho tới 《 Chết cũng phải yêu》(1)…
Nhìn đồng hồ, thời gian không sai biệt lắm, có thể đi ra rồi, ta vươn tay lấy giấy vệ sinh – ách, phòng này sao lại không có giấy vệ sinh! Ta lo lắng lục túi xách – cũng không có? !
Từ trời một đạo sét đánh xuống, ta lừng lẫy hi sinh. . .
Cho tới bây giờ cũng không có thói quen giống như những thiếu nữ khác, cho dù đi làm phải mang túi xách cũng không quen bỏ khăn giấy hay đồ trang điểm lung tung gì đó vào, vì vậy hiện tại ta rốt cuộc lâm vào tình trạng ‘lấy đá nện chân mình’.
Không có giấy vệ sinh làm sao bây giờ? Lẽ nào muốn giống như bạn Ấn Độ hàng xóm làng giềng trong truyền thuyết — xài tay? !
-_-#
Đột nhiên nhớ tới ta có thể gọi điện thoại cho đám người chị Lý, nhờ họ đem giấy vào cho ta! Ta thở phào một hơi móc ra điện thoại di động — danh bạ điện thoại không có một số nào của đồng sự! ! ! Uổng phí ta đi làm mấy ngày nay dĩ nhiên một số điện thoại di động của đồng nhiệp cũng không nhớ!
Thần a! Lẽ nào thật là trời muốn diệt ta! ! T____T
Không thể nào, không thể nào, thời gian dài như vậy ta không đi ra cũng phải có một người đến xem ta thế nào chứ? Ôm ý niệm đó trong đầu ta thừ người ngây ngốc ngồi ở bồn cầu đau khổ chờ đợi.
10’ trôi qua, 20’…30’…
Ngay lúc ta chờ sắp ngủ gục, điện thoại đột nhiên vang lên, ta giật mình tỉnh lại, vừa nhìn thấy dãy số xa lạ, ta kích động, tổ chức a, ngươi cuối cùng cũng không có vứt bỏ ta…
Tràn đầy hi vọng tiếp cuộc gọi: “Uy?”
“Phương Nam cô dự định chết ở bên trong đó hả?!” Thanh âm của Lâm Nhiên như thuốc nổ TNT vang lên trong điện thoại.
“Ách. . . Lâm tổng, ngài sao lại có số của tôi a?”
“Cô là nhân viên của tôi, đương nhiên là tôi có!”
Ách. . . Lẽ nào toàn bộ công ty mấy trăm số điện thoại của nhân viên ngươi đều có?
“Cái kia, có thể hay không giúp tôi gọi chị Lý một chút a? Tôi có việc gấp cần tìm chị ấy.”
“Không thấy mấy giờ rồi sao? Bọn họ về hết rồi!”
“Ách, đi. . . sao?”
“Đúng vậy, hiện tại chỉ còn tôi, và cô!”
Ặc! Không phải chứ?!
“Vậy. . . Lâm tổng ngài sao lại không đi a?”
“Nói nhảm gì vậy, tôi đi sao?” Lâm Nhiên thanh âm nhất thời trở nên âm hiểm, “Chúng ta sổ sách còn không có tính xong a, tôi sao có thể về trước?!”
-_-#
Không phải chứ. . .
“Cái kia, Lâm tổng, có nợ nần gì cũng phải chờ tôi đi ra ngoài mới có thể tính toán được a, tôi hiện tại không ra được. . .”
“Vì sao?”
Ta cắn răng nuốt nước miếng một cái: “Phòng WC của tôi không có giấy vệ sinh!”
Điện thoại trầm mặc một lúc sau, Lâm Nhiên rốt cục mở miệng: “Phương Nam. . . cô còn có thể ngu xuẩn thêm chút nào nữa không?”
-_-#
“Cho nên, cái kia, phiền phức anh gọi một nhân viên nữ, nhờ đem cho tôi cuộn giấy được không?”
Microphone lại im lặng thời gian dài….
“Cô nghĩ, tôi sẽ làm chuyện mất mặt như thế sao?”
“Ách. . .”
“Chúc mừng cô, cô quả nhiên vượt qua giới hạn ngu ngốc mà tôi có thể tưởng tượng được!”
-_-#
“Thế nhưng tôi ra không được a làm sao bây giờ a a a a a?” Ta sắp phát điên, đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, ta do dự hỏi, “Vậy nếu không… dù sao hiện tại cũng không có ai, anh mang vào cho tôi đi!”
Ta vừa dứt lời, điện thoại trực tiếp cúp cái rụp. Thực sự là, ta chỉ nói vậy thôi, về phần ngươi muốn làm hay không …
Vài phút sau, WC nữ liền vang lên một thanh âm trầm thấp tàn bạo: “Phương Nam cô chết ở đâu rồi?!”
Ta lập tức mở miệng: “Ở đây ở đây!”
Lâm Nhiên từ khe cửa đưa cho ta một bao khăn giấy, ta vội vội vàng vàng chụp lấy, Lâm Nhiên tính ngươi còn có lương tâm không có bỏ rơi ta a. . .
“Xong rồi tôi sẽ tính sổ với cô!” Lâm Nhiên tức giận ngập trời vừa mới nói xong, chợt nghe một tiếng thét chói tai vang vọng khắp WC nữ.
“A — có lưu manh a a a a a! Ngươi đừng chạy! ! Lưu manh lưu manh! !”
-_-# cô nương, ngươi tới thật là đúng lúc a…
Nhanh chóng giải quyết vấn đề cá nhân, ra WC ta vui vẻ tìm kiếm Lâm Nhiên, tìm nửa ngày dĩ nhiên không tìm được! Ta bèn gọi điện thoại cho hắn, “Uy Lâm tổng a, tôi ra rồi, ngài ở đâu vậy?”
“Trên đường về nhà!”
“A? Ách. . . Vậy. . . Tôi thì sao?”
“Cô hả? Cô — tự về đi!” Điện thoại dứt khoát tít tít tít…
Nhà của ta cách chỗ nào tới hơn mười dặm xa a. . .
T____T
——————-
Tối hôm qua, tuy rằng cuối cùng ta tốn hơn mười đồng tiền đánh xe về nhà, xót xa tới thiếu chút nữa đau thắt tim, thế nhưng vừa nghĩ tới hình ảnh Lâm Nhiên lén lút đem khăn giấy cho ta, bị một bà cô tưởng lầm là lưu manh, ta liền sung sướng cười lăn lộn.
Chỉ cần tưởng tượng, đương lúc con khổng tước (2) vừa phúc hắc vừa độc ác như Lâm đại tiên bị người ta chỉ vào mũi gọi là lưu manh, khuôn mặt trêu hoa ghẹo nguyệt nọ thực là đặc sắc cỡ nào a! Thật thật là rất TMD (3) sảng khoái!
Cả đêm hưng phấn quá, hậu quả chính là ta sáng sớm ngủ quên. Đương lúc An Hảo trước khi đi thượng cho ta một cước đem ta từ trong mộng đẹp giật mình tỉnh giấc, kim đồng hồ chỉ còn cách tám giờ chưa đầy ba mươi phút. Ta dùng hết tốc độ mặc quần áo rửa mặt quải túi xách nhằm phía trạm xe bus phóng đi, xa xa liền thấy chiếc xe ta cần đang rồ máy chậm rãi lăn bánh, ta một bên dùng tốc độ chạy nước rút trăm mét điên cuồng đuổi theo một bên dùng sức quơ tay hô to: “Sư phụ, chờ tôi một chút! Sư phụ, chờ tôi một chút a!”
Thế nhưng tài xế sư phụ nọ rõ ràng không có chú ý tới ta đang liều mạng truy đuổi, trái lại một người hành khách mở cửa sổ nhô đầu ra hướng về phía ta hét lên: “Ngộ Không, ngươi đừng đuổi theo nữa!”
-_-#
Ta choáng! Thực sự là giang sơn rộng lớn ắt có nhân tài kiệt xuất! Chặn một chiếc xe bus cũng có thể đụng với người biến thái như thế!
Cuối cùng ta phải thắt ruột đón taxi đến công ty, vượt qua cổng cắm thẻ vào còn đúng một giây, ta giống như chó chết bò tới chỗ ngồi của mình.
Cả buổi sáng ta giúp chị Lý chỉnh lý văn kiện, thời gian rảnh rỗi còn lại đều ung dung tự tại cuồng chat chit nói chuyện phiếm. Nghe ngóng từ chị Lý chị Vương các nàng tán dóc ta biết được, ngày mai Lâm Nhiên phải đi Nhật bản cùng một công ty bàn chuyện hợp tác, đồng thời mấy người bí thư của hắn để xem ai được cùng hắn đi công tác âm thầm tranh nhau đến ngươi chết ta sống! Dù sao chuyện này theo ta cũng không có quan hệ gì, ha ha, trong núi không có đại vương, tiểu yêu như ta thực yên tâm, vì vậy quyết định, tâm tình tốt như vậy, dứt khoát down xuống vài bộ phim đã lâu không xem tới mừng nghỉ lễ đi!
Thế nhưng rất nhanh, ta liền biết thế nào gọi là hối hận. Ta ôm bụng nhìn chằm chằm trên máy vi tính chữ số chậm rãi nhích tới đã lâu thật lâu, chị Lý ngồi bên cạnh xem ta xoay tới xoay lui vẻ mặt vặn vẹo bèn hỏi: “Tiểu Phương cô làm sao vậy a? Thân thể khó chịu à?”
Ta lắc đầu: “Không phải, tôi nín tiểu nãy giờ rồi. . .”
“Nha? Vậy sao cô không đi WC a?” Nàng không hiểu.
Ta cắn chặt răng nắm chặt đấm tay: “Tôi down bộ phim này đã thật lâu. . . QQ lag quá liền tạm dừng down lại a, tôi sợ tôi vừa đi lãnh đạo tới sẽ thấy, cho nên tôi phải kiên trì thủ tại chỗ này chờ nó down xong! Cách mạng chưa thành công, đồng chí đương nhiên phải nỗ lực!”
10′ trôi qua, 20′, 30′. . .
Ta đã nghẹn đến mức mặt không còn chút máu, thống khổ nhắm mắt lại không muốn nhìn cái con số với tốc độ rùa bò khiến ta thương tâm gần chết kia. Để tạm thời đình chỉ nước tiểu, ta gấp chân lại gác lên mép bàn, hơi nghiêng người về phía sau, sự thực chứng minh tư thế như vậy với ta mà nói là có lợi cho việc nín tiểu nhất. Thế nhưng ngay lúc ta nhắm mắt lại nghiến răng nghiến lợi gian khổ chiến đấu, bụng đột nhiên bị vỗ nhẹ một chút, lần này thiếu chút nữa khiến ta thất bại trong gang tấc, quả thực giống như luyện võ đến thời khắc mấu chốt thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma vậy, ta sợ hãi trợn mắt kêu lên: “Đừng vuốt đừng vỗ! Bụng tôi đang căng nước tiểu!!”
Sau đó ta vừa quay đầu, liền thấy Lâm Nhiên vẻ mặt bị nghẹn trừng mắt ta: “Vậy sao còn không đi WC? Thế nào, lại không có giấy vệ sinh sao?”
Ta 囧, nhanh chóng bỏ chân xuống, nghiêm chỉnh đáp: “Bẩm Lâm tổng, công tác của tôi còn không có làm xong. . .”
“A, nhìn không ra nha Phương Nam, cô thực quá chăm chỉ đó! Thế nhưng nếu thật là vì công tác mà trên quần vẽ một bức tranh “Trung Hoa đồ” cũng không tốt, đi ra ngoài bị người ta thấy lại cho rằng công ty chúng ta bắt đầu dùng đại tiểu tiện mà quản chế nhân viên, truyền ra ngoài sẽ tổn hại hình tượng công ty a. . .”
-_-#
“Lâm tổng vậy tôi đi WC. . .”
Vừa được lão nhân gia gật đầu cho phép xong ta như được đại xá bay nhanh tới WC giải quyết nhu cầu cấp bách.
Từ trong WC đi ra , một thân thần thanh khí sảng (4). Sau khi trở về thấy Lâm Nhiên như cũ vẫn đứng trước bàn làm việc của ta, ta nhanh nhẹn đi tới cười nịnh nọt: “Lâm tổng, ngài còn có cái gì phân phó?”
Hắn quay đầu nhìn ta, mặt không chút biểu cảm nói: “Ân, Phương Nam đồng chí, mời cô giải thích cho tôi một chút, công tác của công ty từ lúc nào bao gồm cả xem A phiến (5)?”
Ta muốn nói lại thôi nhìn khuôn mặt âm tàn của hắn, đáy lòng hai hàng lệ rơi đón gió phấp phới. XXD, mải lo vụ nước tiểu ra quần, dĩ nhiên quên trên máy vi tính còn đang tải xuống A phiến. . . muốn ta làm sao giải thích bây giờ. . . Thực sự là trời muốn diệt ta sao? TAT
Dưới dưới ánh mắt bắn phá như mưa đạn của hắn, ta giả vờ trấn định: “Cái kia. . . Hồi bẩm Lâm tổng, tôi làm vậy cũng là vì muốn hiểu rõ nền văn hóa của công ty sắp hợp tác với chúng ta, càng gần gũi, càng dễ mở rộng hợp tác. . .”
Hắn nhướng mày: “Thật không? Văn hóa của Nhật bản chính là AV sao?”
Ta khẽ cắn môi mạnh miệng chống đỡ: “Bẩm Lâm tổng, AV cũng là một bộ phận văn hóa phong phú uyên thâm của Nhật bản, là một loại hình nghệ thuật phi thường đáng giá nghiên cứu, đối với tính nhân văn cũng có sự mổ xẻ phân tích sâu sắc, ngoài việc thể hiện văn hóa, đối với hạnh phúc gia đình cũng đóng một vai trò then chốt. . .”
Toàn bộ phòng làm việc lâm vào tĩnh mịch, Lâm Nhiên chậm rãi chỉnh lại tay áo, sau đó cười như không cười nói: “Ân, Phương tiểu thư nói rất có đạo lý. Vậy thỉnh Phương tiểu thư căn cứ vào chủ đề này soạn ra một bài tư liệu một vạn chữ, sáng sớm ngày mai giao cho tôi.”
Ta nhìn bóng lưng ngọc thụ lâm phong của hắn, nước mắt chảy ngược vào trong. . . Lâm Nhiên, xem như ngươi lợi hại, xem như ngươi lợi hại a. . .
Đương lúc ta thầm nguyền rủa hắn trong lòng, phảng phất cảm thụ được ánh mắt tràn ngập hận ý của ta, hắn đột nhiên quay đầu lại hờ hững nói: “Nga được rồi, Phương tiểu thư đối với văn hóa Nhật bản cảm thấy hứng thú như vậy, tôi nhớ kỹ sơ yếu lý lịch của Phương tiểu thư cũng viết là ‘Tinh thông Nhật ngữ’, đã vậy, ngày mai cùng tôi đi công tác, để nhật ngữ cùng học thức về văn hóa Nhật bản của Phương tiểu thư có thể hảo hảo mà biểu hiện.”
Trong nháy mắt, ta nghe được một mảnh thanh âm mọi người rào rào té ghế…
Chú thích:
(1) 《 我是一个粉刷匠 》:《 tôi là thợ quét vôi 》
《 死了都要爱 》: 《 chết cũng phải yêu 》
(2) khổng tước: chim công
(3) TMD: chửi bậy, mặc dù không biết chửi cái gì ==
(4) khoan khoái thoải mái
(5) A phiến: Adult, ý chỉ AV (Adult video)
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
24 chương
68 chương
233 chương
75 chương
28 chương
124 chương