Ta vốn tưởng rằng Lâm Nhiên muốn theo cùng đi đã là tuyệt vọng lắm rồi, thật không ngờ càng tuyệt vọng hơn chính là, ngay lúc ta đứng đó trong lòng thầm lặng than khóc ỉ ôi, những người khác đều cấp tốc chia nhau ra xe đi mất hút, dưới lầu chỉ còn lại Lâm Nhiên dựa vào xe cười đến phá lệ tuấn mỹ cùng ta vẻ mặt mờ mịt đứng đờ ra không biết đi về đâu. “Thế nào? Phương tiểu thư còn chờ tôi phô thảm đỏ thì cô mới bằng lòng di giá lên xe sao?” Trước mắt là khuôn mặt mặc cho ai nhìn vào cũng chỉ xuýt xoa – hệt bức “mỹ nam cười khẽ đồ”, ta sao nhìn xuôi ngược thế nào cũng thấy thật-gian-trá! Xem xét thấy hắn vẫn còn nắm giữ trong tay mấy đấu gạo mỗi tháng của bọn ta, ta nhanh chóng phục tùng uy quyền ba chân bốn cẳng leo lên xe hắn. Dọc theo đường đi ta nín thở, ngậm miệng, kẹp chặt cái mông chỉ sợ sơ suất một tí sẽ dẫn tới việc hắn tuôn ra những lời nói ác độc tổn thương tâm hồn bé bỏng của ta. Hắn cũng không nói, thậm chí còn cao hứng khe khẽ ngâm nga một khúc nhạc nước ngoài. Vừa dừng xe tại một giao lộ chờ đèn xanh, ta xem ngoài cửa sổ lục tục đi qua mấy bé học sinh tiểu học, trong lòng vạn phần cảm khái, nghĩ tới mấy tháng trước, ta cũng là cục cưng con ông trời được bảo bọc trong tháp ngà voi, thế nhưng hiện tại, ta lại trở thành tôm binh tướng cá dưới tầng chót nhất ở “Vạn yêu tháp” a! Ta vẫn cho rằng nhân loại có hai lần tiến hóa: lần đầu tiên là từ thuở ăn lông ở lỗ, thân thể lõa lồ gào khóc đòi mặc y phục, đó là từ vượn tiến hóa thành người; lần thứ hai là từ học sinh ngây thơ hồn nhiên biến thành thành phần tri thức bản lĩnh “đao thương bất nhập”, chính do người tiến hóa thành yêu! Giống như Lâm Nhiên, hắn thuộc loại nhân vật siêu cấp tiến hóa hoàn toàn, cuối cùng thăng cấp thành đại BOSS yêu vật, mà ta còn chưa có tiến hóa xong, liền thành nửa người nửa yêu a… Ta đương chìm trong hồi ức vừa ngọt ngào xen lẫn đau khổ, đột nhiên nhìn thấy một đôi bé trai cùng bé gái mặc đồng phục học sinh tiểu học nắm tay đi tới bên cạnh xe. Cô bé nọ chớp chớp đôi mắt ngập nước, chu đôi môi nhỏ xinh, kéo tay áo bé trai dùng sức lắc lư: “Cậu nói đi, rốt cuộc cậu yêu hay là không yêu tớ hả?” Ta choáng! Mới bé xíu như thế đã biết yêu? Ta lớn như vậy mà mỗi ngày còn leo tường trèo cây như khỉ con đây! Cậu nhóc nghiêng đầu, nhìn nhìn bé gái, lại nghiêng nghiêng đầu. Cô bé thấy bạn trai không trả lời, quệt miệng tỏ ý không vui: “Hừ! Cậu rốt cuộc có yêu tớ hay không!” Cậu trai nhìn bạn gái hờn dỗi, buông tay bất đắc dĩ nói: “Mẹ tớ mỗi ngày cho tớ ba đồng tiền tiêu vặt, tớ đều lấy hai đồng rưỡi ra mua đồ ăn vặt cho cậu, cậu nói xem, tớ thương hay là không thương cậu đây?” “Phốc — ” “Phốc –” ách… Ặc?! -_-# Ta sốc, vừa bị hai nụ hoa của tổ quốc chọc cười, ta thoáng chốc không nhịn nổi, vừa lúc bật cười ra, cũng song song đó, “khí tụ đan điền” (1) nghẹn hồi lâu cũng phụt ra a… Xấu hổ quay đầu lại nhìn Lâm Nhiên, chỉ thấy hắn đầu tiên là vẻ mặt muốn nói lại thôi, nửa thương hại nửa ghét bỏ nhìn ta, sau đó rất bình tĩnh ung dung mở cửa thông gió… Ta buồn a, vì sao mất mặt, luôn luôn là ta, mãi mãi là ta vậy… TT____TT Xoay xở một hồi mới tới chỗ ăn, Lâm Nhiên đi đỗ xe, ta vội vàng phóng tới cửa. Oa, tiếp tân nhà hàng này không phải là mỹ nữ mà là một anh đẹp trai nha! Tiểu soái ca nhìn ta lộ ra nụ cười như hoa đào bừng nở, ta kích động vọt tới bậc thang, xui thay không kịp thời thắng lại, lảo đảo một cái nhào tới trên mặt đất — quỳ xuống ngay dưới quần jean của tiểu soái ca, ta 囧! Vội vàng phủi phủi cái mông đứng lên, giả bộ trấn định hướng hai bên nhìn một chút — hoàn hảo, tại hiện trường “mất mặt” này chỉ có ta cùng với soái ca hai người. “Xì.” Chợt nghe một tiếng cười khẽ, ta quay đầu — quả nhiên, ta biết mà, ở đâu có xui xẻo ở đó có hắn! Đỗ xe xong còn có thể trực tiếp vượt qua ta đi tới hiện trường, tốc độ này, hắn có đúng là người hay không a?! Lâm Nhiên chân dài sải buớc, đi đến bên người ta, nhẹ giọng nói: “Chậc chậc, nguyên lai Phương tiểu thư khát khao thế cơ à? Nhìn thấy nam nhân lập tức bổ nhào tới. . . Thực sự là nhanh như hổ đói vồ mồi a. . .” -_-# Phật viết: không nên tức giận không nên tức giận, tức giận thương tới thân thể không ai gánh giùm! Vì vậy, ta oán hận trừng mắt nhìn bóng lưng Lâm Nhiên, ta không tức giận!!! Làm một trạch nữ thích ở nhà lại cổ hủ, tiền đồ mờ mịt – nga, sai, phải gọi là phu nhân Cu-ri (2), ta ghét nhất là dự tiệc. Bởi vì bữa tiệc mở đầu luôn luôn vô cùng – náo nhiệt, ngươi tới ta đi, nâng cốc chúc tụng hỗn độn rồi tan cuộc. Việc này làm ta nghĩ tới đem thời gian vàng bạc dùng để xem phim OOXX lãng phí tại cuộc chiến nước bọt quả thực là đáng bị trời phạt! Thế nhưng làm một người vừa nghèo vừa khổ, lúc nào đối với sự nghiệp mỹ thực cũng nhiệt tình như hỏa, ta thực rất thích ăn cơm chùa nha! Lão sư dạy triết học thật rất đúng, mâu thuẫn vừa đối lập lại vừa thống nhất. Từ trước đến nay ta vẫn cho rằng hai chuyện này là không thể thỏa hiệp, thế nhưng lúc này, ta rốt cuộc nghĩ hai mặt này thực sự – thống nhất cách hữu cơ a! Trước khi ăn, Lâm Nhiên tay áo vung lên, tuyên bố bữa cơm này do hắn đãi, ta thấy hắn thực sự rất đẹp, đẹp chưa từng có, đẹp tựa như tờ nhân dân tệ bay phấp phới a… Ăn cơm xong đồng nghiệp đều lấy lãnh đạo Lâm Nhiên làm trung tâm quay vòng vòng, thực thi phương châm “có rượu tất kính, kính xong lại kính, có mông ngựa phải vỗ, vỗ xong vỗ tiếp”, kiên quyết quán triệt tư tưởng “Ba đại biểu” trọng yếu (3)… Dù sao ta đối với Lâm đại tiên nhân tránh còn không kịp, lần trước liên hoan bài học giáo huấn vẫn còn đầm đìa máu chảy, cho nên lần này ta chọn một góc xa hắn nhất mà ngồi, vùi đầu ăn uống. Lần này liên hoan không có sư huynh, chỉ còn ta một người phóng ám khí, thật là tịch mịch nha. . . Giữa bữa tiệc nghe được chị Lý bát quái hỏi một GG phòng thị trường: “Ai, tiểu A bộ kỹ thuật có đúng là đang theo đuổi tiểu C phòng của cậu không?” GG nọ đầu tiên là mờ mịt, sau đó gật đầu nói: “Đúng vậy đúng vậy, tiểu A chiều nào đúng giờ tan tầm cũng tới chỗ chúng tôi báo danh! Gió mặc gió, mưa mặc mưa, mỗi ngày đều cố thủ ở đó hệt như một hòn vọng thê.” Chị Vương chen vào nói: “Cái gì cái gì? Tiểu A truy tiểu C? Không phải đâu! Tiểu A nhiều lắm 1.7m a? Thế nhưng tiểu C kém lắm cũng 1.75m! Huống hồ cậu xem tiểu A làm một người nam nhân mà so với nữ nhân còn thon thả, thân thể ốm yếu giống như đứa con nít, thế nhưng tiểu C lại khỏe mạnh giống như vận động viên môn đẩy tạ a? Tiểu A truy tiểu C? Hai người nếu như cùng một chỗ cũng quá khoa trương!” Chị Lý trầm trọng gật đầu: “Chính vì thế, mỗi ngày hai người đó đều náo loạn phóng linh tinh, đứng cũng đứng không nổi nữa!” (4) “Phốc –” ta một họng cơm toàn bộ phun tới. Chị Lý chị thật dũng mãnh, một câu đem cả bàn người đương vui vẻ té xuống gầm bàn hết a… Chờ mọi người mông ngựa đều vỗ không sai biệt lắm, rượu cũng uống ngà ngà, ta cũng đã “gió cuốn mây tan” một bàn thức ăn đến nỗi cái bụng tròn xoe, một đám người lũ lượt kéo nhau ra khỏi nhà hàng hướng tới khu trượt băng gần đó. Ta đã rất nhiều năm không trượt băng, từ sơ trung (5) cùng An Hảo đi chơi một lần liền vác mặt mũi bầm dập về nhà. Lần thứ hai này, đạp lưỡi trượt lên sân băng, ta run rẩy lảo đảo cầm lấy vòng bảo hộ giống như kéo địa lôi một điểm một điểm cẩn thận đi tới. “Người ta trượt băng đều là như múa ba lê, cô trượt băng sao cả người xiêu vẹo giống như bị điện giật a?” -_-# Vừa nghe cái giọng này, không cần tự hỏi ta cũng có thể biết là ai. Âm thầm trợn mắt một cái, giả bộ như cái gì đều chưa từng nghe được, thế nhưng nhìn Lâm Nhiên giống một trận gió “vèo” một cái từ bên người ta lướt qua, động tác thi triển quả nhiên có cảm giác rất giống vũ đạo. Lòng ta ngứa ngáy, vì vậy liều mạng thử buông ra vòng bảo hộ nhẹ nhàng đi tới phía trước một bước nhỏ — “Ba” ! Trực tiếp dứt khoát ụp một phát chân hướng lên trời. Ghê tởm nhất chính là hết lần này tới lần khác tại lúc ta phải cố gắng sử dụng cả tay lẫn chân ra sức giãy dụa muốn đứng lên, Lâm Nhiên lại lướt tới. Con bà nó, sân trượt băng lớn như vậy, hắn có muốn lượn qua lượn lại bên cạnh ta cũng không nên lướt nhanh đến mức trước mặt ta lắc lư hai ba bóng người, sợ đến nỗi ta mỗi lần vốn đứng lên được phân nửa lại chóng mặt nằm úp xuống. Cứ như vậy liên tục vài lần, ta đã mệt đến sắp rút gân. Khó khăn lắm, kiên cường lắm mới từ trên băng đứng lên được, ta dự định sẽ không bao giờ đứng tại chỗ nguy hiểm – chỗ có Lâm Nhiên nữa, vội vội vàng vàng trở lại nắm vòng bảo hộ. Thế nhưng ngay lúc ta mắt thấy sắp bắt được tới vòng bảo hộ, vừa muốn thở phào một hơi, chợt nghe phía sau một tiếng quen thuộc “hắc hắc”, lòng ta kêu thảm thiết: “Xong!” Tại lúc thân thể mất đi cân bằng một khắc đó, tay của ta theo bản năng khua loạn lung tung giữa không trung, bất chợt chụp trúng y phục người nào đó vừa vặn lướt qua ta, thế là — “Bịch! Bịch!” hai tiếng, ta và Lâm Nhiên cùng nhau hung hăng ngã trên mặt băng — dĩ nhiên là tư thế: ta trên hắn dưới! Lâm Nhiên đầu tiên là mãnh liệt ho khan vài tiếng, sau đó nghiến răng nghiến lợi mỗi chữ mỗi câu tàn bạo nói: “Cô, dám, lấy, tôi, làm, đệm, thịt?!” Ta ngẩng đầu nhìn ánh mắt hắn thực hận không thể bổ ta ra làm đôi, run run, nhanh chóng giãy dụa từ trên người hắn đứng lên. Tay ta dùng một chút lực, đột nhiên phát hiện hình như có điểm kì kì… Nói cụ thể là, tay của ta chống tại địa phương có điểm không đúng nhá! Cụ thể một chút là đang chống trên người hắn, cụ thể hơn chút nữa là chống lên quần của hắn, cụ thể một điểm nữa nữa là chống ngay đũng quần của hắn a… Vì vậy ta đột nhiên cảm giác dưới tay ta hình như có cái gì cưng cứng, lòng hiếu kỳ giết chết mèo, ta dĩ nhiên to gan lớn mật, ngay tại ánh mắt ăn thịt người của quỷ sứ Lâm Nhiên bên cạnh, dám vươn ngón tay hướng tới cái địa phương kia chọt một cái — thực sự có điểm cứng! Hắc hắc, lại chọt chọt — càng cứng nha! Chọt chọt tiếp — A! Nó phồng lên thật giống như cánh buồm no gió nha! “Phương — Nam?” Thanh âm băng lãnh tại đỉnh đầu ta vang lên. Ta giật mình một cái lập tức hoàn hồn lại, Lâm Nhiên trên mặt đã là biểu tình kiểu “gió giật mưa giông” trước bão táp a… Chú thích: (1) nói cho văn hoa, chính là “trung tiện” đấy ạh ^^! (2) theo ta đoán là bà Marie Curie, nhưng không hiểu sao lại so sánh thế, hix! (3) “Ba đại biểu” (三个代表): được đưa ra trong bài phát biểu của Giang Trạch Dân 11/2002, ai có nhu cầu tham khảo thêm hen! (4) 所以说, 这整个儿就一夏利发动机装在大解放上, 拖不起来嘛 (5) sơ trung: tương tự như cấp hai.