Oan Gia Không Hẹn Mà Cưới FULL
Chương 29
Tại bệnh viện, bên ngoài cửa sổ, từng giọt mưa tí tách rơi, không khí càng lúc càng lạnh dần.
“ Vợ tôi sao rồi bác sĩ? “
Khi một vị bác sĩ khoác áo blu trắng từ phòng bệnh bước ra, Trịnh Minh Đăng liền bước vội lên, cất tiếng hỏi.
Nhìn thấy đôi mắt Trịnh Minh Đăng tràn ngập lo lắng, vị bác sĩ kia thở dài nói:
- Do va đập quá mạnh, thai đã ra ngoài.
Chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.
- Chẳng lẽ không còn cách nào sao? ( Trịnh Minh Đăng thẫn thờ nhìn bác sĩ hỏi lại)
- Chúng tôi rất lấy làm tiếc.
Nói xong bác sĩ cúi đầu bước đi.
Vô thức anh lùi lại vài bước, hai cánh tay vững chãi chống lên thành lan can, đôi bàn tay cơ hồ còn mang theo chút run rẩy, sắc mặt anh từ lúc bước vào bệnh viện vẫn rất khó coi, hàng lông mày cương nghị tràn ngập sự đau khổ, khi nghe những lời của bác sĩ nói, đôi môi anh khẽ mấp máy, thậm chí giọt nước mắt kìm nén đã tuôn rơi.
Người đàn ông mạnh mẽ ấy đã thực sự rơi nước mắt giữa trời đông giá rét.
Ngoài trời mưa buồn, lòng người lại càng thêm buồn.
Người ta nói, nước mắt phụ nữ như cơn mưa rào mùa hạ, nhanh đến rồi nhanh đi, ồn ào mà vội vã.
Còn nước đàn ông, khi đã đau thì dai dẳng như gió âm ỉ mùa đông, lê thê và rét buốt.
Đặc biệt là một người đàn ông mạnh mẽ, nên lúc khóc, nước mắt sẽ chát hơn và mặn hơn.
Nó không đơn giản là nỗi buồn tuôn theo hai hàng nước mắt, mà là đau thấu tận tâm can của một người cha vừa mất đứa con đầu đời.
********
Khi Thanh Vy tỉnh dậy, thấy Trịnh Minh Đăng đang đứng bên cạnh, gương mặt đầy lo lắng.
Ánh mắt cô vô lực có chút rã rời nhìn anh, rồi như một phản xạ khẽ cất tiếng:
-Đăng, con của chúng ta đâu anh? Con vẫn bình an chứ?
Anh đứng nhìn cô, đôi mắt anh đỏ lên rồi anh ngồi xuống giường, anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc cô.
- Em nghỉ ngơi đi, sức khỏe của em còn yếu lắm.
- Anh vừa khóc sao?
Trịnh Minh Đăng không trả lời, cô từ từ cúi xuống nhìn bụng mình, một bàn tay vô thức chạm nhẹ lên đó.
Cô lắc đầu, dường như không thể tin vào sự thật này, cô hỏi lại:
- Sao rồi? Anh trả lời em đi? Con…con của chúng ta…
- Vy, bình tĩnh nghe anh nói.
Đứa bé…đứa bé đã không còn rồi.
Thanh Vy nghe xong cũng như chết lặng, hai cánh tay vô thức buông thõng rồi khóc nức nở.
Không còn rồi…không còn nữa rồi…vậy là giấc mơ kia lại hoá thành sự thật sao? Ông trời ơi…sao ông tàn nhẫn quá vậy… Nước mắt chảy xuống miệng cô đắng ngắt và mặn chát cả cõi lòng.
Làm mẹ chính là thiên chức thiêng liêng của người phụ nữ, từ ngày mang bầu,dù có mệt mỏi với những cơn nghén nhưng cô vẫn hạnh phúc biết bao nhiêu.
Vậy mà giờ đây, cô lại đang phải chịu giây phút đau đớn nhất trong đời khi đứa con bé bỏng này đã bỏ cô đi thật rồi.
Hoá ra…tận cùng của nỗi đau chính là như thế…
Trịnh Minh Đăng ánh mắt tràn ngập đau khổ, anh lặng lẽ kéo sát cô ôm vào lòng mình.
Giọng nói trầm ấm cất lời:
-Vy, em đừng khóc nữa, anh sẽ rất đau lòng.
Thanh Vy ngước đôi mắt đẫm nước nhìn anh, thều thào hỏi lại:
- Xin anh…xin anh nói cho em biết, đây chỉ là một giấc mơ thôi có đúng không? Con của chúng ta vẫn còn.
Thực tâm cô cũng đang cảm nhận được đây là một sự thật đau lòng, nhưng mà lúc này cô vẫn muốn dối lòng mình, ánh mắt vẫn loé lên một tia hy vọng nào đó, dù chỉ là mỏng manh thôi cũng được.
Vậy mà, anh lại lắc đầu, cái lắc đầu giống như nhát dao xiên thẳng vào trái tim yếu ớt của cô, khiến chúng vỡ vụn thành trăm ngàn mảnh.
- Vy, rồi con sẽ sớm về bên chúng ta lần nữa thôi.
- Không…anh nói dối, con vẫn khỏe mạnh trong bụng em mà.
Anh kêu người ta trả lại con cho em đi…trả lại con cho em…
Nói rồi vòng tay anh càng lúc siết chặt cô hơn, giọng anh cũng lạc dần đi.
- Xin em, xin em đừng khóc nữa…chúng ta..hãy để con ra đi thanh thản.
Nghe anh nói càng khiến cô không kìm lòng được, cứ khóc nấc lên từng đợt.
Tay anh vẫn nhẹ nhàng vỗ về những thổn thức trong cô, anh hôn nhẹ lên trán, ôm cô vào lòng càng lúc tim anh lại càng nhói đau.
Khóc chán chê một hồi rồi cuối cùng cô cũng thiêm thiếp vào giấc ngủ, có lẽ một phần là do cô quá mệt.
Đến khi cô tỉnh dậy vẫn thấy anh ngồi bên cạnh, dù cho thế nào cô vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật, cô không ngờ cảm giác mất đi đứa con với người mình yêu thương, như mất đi một phần cơ thể vậy…!
- Vy, cháo vẫn còn nóng, anh lấy cho em ăn nhé.
-…..
- Vy, em có nghe anh nói không?
-…..
- Vy…em đừng như vậy mà, rồi anh sẽ cho em những đứa con khác.
Em hãy nói gì với anh đi, đừng im lặng một mình như vậy.
Em đau gì, em muốn gì,em nói cho anh biết đi.
Trịnh Minh Đăng nắm lấy tay cô nhưng cô nhắm mắt lại, chỉ có những giọt nước mắt đang thi nhau chảy dài trên má.
-….
- Thà rằng em la hét, em thể hiện sự đau đớn anh còn thấy dễ chịu hơn là em bây giờ.
Anh xin em, rồi chúng mình sẽ có những em bé khác, đừng vậy nữa, ngoan, nghe anh!
- Chúng ta đã từng tính cho tương lai của đứa nhỏ, vậy mà giờ đây con đã bỏ em đi thật rồi.
Tại em…tại em…em là một bà mẹ không tốt, nếu như em ở nhà thì con của em cũng không bỏ em đi.
- Tai nạn không ai mong muốn cả, em đừng trách bản thân mình nữa.
Nhìn em như vậy, anh đau lắm.
- Thanh Hạ, sao rồi anh?
- Anh không quan tâm tới ai khác ngoài em cả.
Nói xong, anh lại thở dài nói tiếp:
- Anh có linh cảm, đây không phải là một tai nạn bình thường, tất cả có sắp xếp.
- Ý anh là có người cố tình hại em?
-Anh chưa chắc nhưng anh nhất định sẽ điều tra.
- Lúc ở trung tâm thương mại em có gặp Vũ Hà Trâm.
Em…em có cãi nhau qua lại với cô ta.
- Lái xe tông vào em cũng chính là tài xế riêng của cô ta.
Trịnh Minh Đăng nhàn nhạt trả lời, nghe tới đây cả người cô như muốn tăng xông, nếu thật sự vụ tai nạn này là có sắp đặt từ trước và người khiến cô sảy thai là Vũ Hà Trâm thì nhất định cô sẽ không tha cho cô ta, cô hứa với lòng mình bằng danh dự và cả mạng sống, nhất định phải khiến cô ta trả cái giá đắt nhất.
Một lúc sau khi anh đang đút cháo cho cô thì bố mẹ cô và mẹ chồng cô cũng tới.
Nhìn ánh mắt đau lòng của mọi người nhìn mình, trái tim cô lại thắt lại.
Vì đây là phòng khoa sản nên ông cũng không tiện ở lại lâu, ông an ủi cô vài lời rồi đến xem tình hình của Thanh Hạ.
Thanh Vy cứ tưởng khi đứa bé này mất đi mẹ chồng sẽ giận mình lắm.
Nhưng không, bà thương cô, còn nhẹ nhàng động viên.
- Con đừng suy nghĩ nhiều kẻo ảnh hưởng tới sức khỏe nhé.
Thằng Đăng nó cũng vừa mới báo tin cho mẹ biết.
Chắc là con đau lắm đúng không?
- Dạ vâng…mẹ… con xin lỗi đã không bảo vệ đứa bé thật tốt.
- Con đừng nghĩ vậy, chuyện này không ai muốn cả.
Bây giờ việc của con là nghỉ ngơi thật tốt, ăn uống cho lại sức nhé.
- Dạ vâng.
Sau khi cô dứt lời thì mẹ cô cũng lên tiếng:
- Mẹ chồng con nói đúng ấy, thời gian này sức khỏe còn yếu, con không được khóc nhiều không mai sau lại quáng gà đó.
“ một lần sa bằng ba lần đẻ” , vì vậy con phải kiêng cữ một chút.
- Dạ vâng ạ.
Trịnh Minh Đăng khẽ cười nói với cô.
- Đấy nhé, có lệnh của hai mẹ rồi thì em phải nghe lời biết chưa.
Bây giờ há to miệng để anh đút cháo cho nào.
Anh đút cho cô xong bát cháo thì mẹ cô liền vắt cho cô một cốc nước cam rồi nói:
- Con uống đi.
- Mẹ để đó đi, con không uống đâu.
- Con phải uống, không được ngang bướng.
- Mẹ con nói đúng ấy Vy, con uống đi cho mau khỏe.
Cả mẹ chồng và mẹ đẻ đã nói vậy rồi, cô còn cách nào từ chối đâu.
Cô cầm cốc nước cam tu ừng ực một hơi rồi đặt xuống bàn.
- Dạ xong rồi ạ.
- Ngoan lắm.
Con nằm xuống ngủ một giấc đi, cơ thể vẫn yếu ngồi nhiều không có tốt.
- Dạ vâng ạ.
Nằm nghe mọi người động viên cũng khiến tinh thần cô dễ chịu hơn chút.
Thế rồi cô lại thiếp vào giấc ngủ, cô chẳng biết hai bà mẹ về từ bao giờ nhưng đến khi tỉnh dậy chỉ còn mỗi anh ngồi bên cạnh.
Nhìn vào mắt anh, hình như anh lại vừa rơi nước mắt.
Một người đàn ông mạnh mẽ chẳng dễ dàng gì rơi lệ, chỉ cho tới khi nỗi đau ấy thấu tận trời xanh.
3 ngày ở viện trôi qua, vài vết trầy xước ở cơ thể theo thời gian đã lành nhưng còn nỗi đau trong tim cả cuộc đời này chắc chẳng bao giờ nguôi ngoai.
Mấy ngày trôi qua đối với cô vẫn như địa ngục trần gian, ăn không ngon, ngủ không yên, dù ngày hay đêm nước mắt cô vẫn vô thức tuôn rơi như những dòng suối vô hạn.
Cô đau, tủi thân, nhớ con rất nhiều, nếu không có anh bên cạnh, cô không biết mình phải làm sao để vượt qua nỗi đau này.
Kiếp này, mẹ con cô không có duyên nợ nên cô không được làm mẹ của con.
Ở nơi phương trời xa ấy, cô mong bé sẽ sớm đủ duyên quay lại làm con của mình một lần nữa.
Sáng hôm thứ ba cô được xuất viện, nghe mẹ cô nói Thanh Hạ cũng được xuất viện về nhà rồi, cơ bản não bộ cũng không ảnh hưởng gì, nghỉ ngơi vài ngày là ổn.
Mẹ chồng cô từ sáng sớm đã có mặt để cùng anh đưa cô về nhà.
Dù sao về nhà cũng thoải mái hơn, cảm giác ấm áp chứ không lạnh lẽo như ở viện.
Và quan trọng hơn, ở nhà cô có cảm giác con rất gần với mình.
Suốt một tuần đầu, Trịnh Minh Đăng dùng hết thời gian của mình để chăm sóc cô.
Sang tới tuần thứ hai, vì anh còn bận việc công ty nên từ sáng sớm mẹ chồng đã qua chăm sóc cô còn chu đáo hơn cả mẹ chăm con gái.
Thanh Vy biết mẹ chồng mình cũng rất đau lòng, đứa bé này bà cũng mong ngóng có khác gì vợ chồng cô đâu.
Thế nhưng vì sợ cô nghĩ nhiều nên bà không dám thể hiện nỗi lòng của mình.
Kiếp này, được làm con dâu của bà đúng là một đặc ân lớn ông trời dành cho cô.
Nghĩ tới đó thôi, sống mũi cô lại cay cay cất lời.
- Mẹ, con cũng đã khỏe hơn rồi.
Hay là….
- Con cứ nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đi rồi hai đứa làm chuyến du lịch cho khuây khỏa.
- Dạ, du lịch ấy ạ?
- Ừm, dù sao hai đứa lấy nhau đã đi tuần trăng mật đâu đúng không? Nhân dịp này hai đứa làm chuyến đi chơi đi, việc công ty đã có bố con ở nhà rồi nên không lo đâu.
- Vâng ạ.
Thế rồi nói chuyện với bà thêm lúc nữa thì bà có điện thoại phải rời đi.
Sau khi bà đi khỏi, cô nằm mãi cũng thấy chán, cuối cùng bước chân xuống giường đi nhẹ nhàng lại gần khung cửa sổ.
Cô đẩy nhẹ cánh cửa, kéo tấm rèm ra không khí thật dễ chịu.
Hằng đêm cô đều ngủ mơ thấy một đứa bé trai đáng yêu gọi mình bằng mẹ, lúc đó cô đều cầu nguyện bé con sẽ sớm về bên mình.
Mỗi sáng thức dậy, cô đều mang một niềm hy vọng lớn lao.
Bên ngoài, hoàng hôn đã bắt đầu buông xuống, từng dòng xe cộ tấp nập chạy ngược xuôi.
Cô đứng đó, nghĩ rất nhiều, sau cùng lại nghĩ đến chuyện mình bị sảy thai và vụ tai nạn hôm đó, không biết anh điều tra thế nào rồi.
Liệu rằng Vũ Hà Trâm có phải là kẻ chủ mưu gây ra vụ tai nạn đó không? Cô ta chắc chắn sẽ không muốn có sự xuất hiện của đứa bé này, lái xe gây ra tai nạn lại là tài xế riêng của cô ta, mọi thứ trùng hợp quá.
Cô đứng đó mãi,nghĩ mãi càng thấy đầu óc như mớ bòng bong, nhiều lúc còn muốn trực tiếp đi gặp cô ta hỏi cho ra lẽ.
Nhưng thói đời mà, làm gì có ai ngu thừa nhận lỗi do mình gây ra.
Cô vừa muốn xoay người trở về giường thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa cùng giọng nói của quản gia Kim.
- Thiếu phu nhân, có cô Thanh Hạ tới thăm cô.
- Dạ vâng, chú để cô ấy vào đi.
Thanh Hạ nhìn cô, ánh mắt tỏ vẻ thương xót hỏi:
- Chị sao rồi? Hôm nay em mới tới thăm chị được.
- Ừm, sức khỏe cũng ổn rồi.
- Chắc chị buồn lắm đúng không?
- Ừm.
Buồn chứ.
Thanh Hạ chủ động nắm tay cô, thở dài nói:
- Rồi anh chị sẽ sớm có em bé khác thôi.
- Ừ, thế vết thương đầu em sao rồi?
- Dạ, em khỏe hẳn rồi chị ạ.
Nay em bắt đầu đi làm, nên em tranh thủ đi làm về là tới thăm chị.
- Ừm.
- Chỉ tại hôm đó nếu không đi cùng em thì…
- Không phải do em, chị cũng còn có vài món đồ cần mua.
Hơn nữa chuyện cũng qua rồi.
- Dạ vâng ạ.
Thanh Hạ ngồi nói thêm vài câu nữa thì An An gọi tới.
Thanh Vy đứng dậy ra chỗ khác nghe điện thoại, thực ra mấy ngày nay An An ngoài việc để ý công ty giúp cô thì còn đặc biệt thuê cho cô một thám tử theo dõi hành động của Vũ Hà Trâm những ngày gần đây.
Nghe An An báo cáo thì Vũ Hà Trâm đã đến nhà gặp gã tài xế cách đây 30 phút..
Truyện khác cùng thể loại
9 chương
230 chương
14 chương
1 chương
92 chương
42 chương