Oan Gia Dễ Dàng Hóa Giải
Chương 10
(=_=!!!!!!)
“Độp!” Một cây xương gà bị ném vào thùng rác, Cổ Thược ngồi xổm trong góc phòng bếp, tay vặt đùi gà, Cổ mụ mụ đứng trước mặt giơ giơ cái muỗng.
“Cổ Thược, con với Chân Lãng thực sự không có gì?”
Cổ Thược cúi đầu khẳng định, mí mắt cũng không nâng lên, hàm hàm hồ hồ dạ một tiếng.
“Thực sự không có?” Tiếng chất vấn thứ hai lớn hơn một chút.
“Không.” Cổ Thược nuốt miếng thịt trong miệng xuống, thở một hơi thật dài, vừa mút ngón tay ánh mắt vừa di chuyển, tập trung lực chú
ý vào một cái đùi gà khác.
Vừa vươn tay, người nào đó vụng trộm đã bị cái muỗng hung hăng đập vào cánh tay, Cổ Thược xoa xoa cánh tay, cực độ bất mãn, “Chân
Lãng không ăn đùi gà, để lại cho hắn làm gì!?”
“Mày chỉ biết có đùi gà!” Cổ mụ mụ giận dữ, “Chân Lãng là đàn ông tốt như vậy lại không gặm, gặm đùi gà gì?”
“Gặm Chân Lãng?” Đầu óc như sói đói chỉ có thịt, chưa hoàn toàn tỉnh táo, “Toàn thân anh ta toàn là xương, gặm có gì ngon đâu?”
“Đông!” Cái muỗng hung hăng gõ lên đầu của cô, “Hồi bé không cần mày gặm thì mày cứ gặm. Lớn rồi bảo mày gặm thì mày lại không gặm!”
Cuối cùng Cổ Thược cũng trộm được một cái đùi gà nữa đến tay, hung hăng cắn một miếng, lúc này mới chậm rãi tiêu hóa lời nói vừa rồi của lão mẹ…
“A!” Cô kêu to một tiếng, trợn tròn hai mắt như gặp quỷ, ngón tay chỉ lão mẹ của mình không nhịn được run run, “Mẹ, mẹ vừa nói cái gì, bảo con, bảo con theo đuổi Chân Lãng?”
Đột nhiên, tất cả cảm giác thèm ăn tan biến, cái đùi gà gặm dở trong tay cũng mất hết lực hấp dẫn, cô vỗ vỗ vào mặt, đặt đùi gà vào trong đĩa, cầm mấy tờ quảng cáo trên bàn lên bắt đầu im lặng gấp gấp xé xé.
“Nha đầu chết tiệt kia, nói chuyện mau.” Cổ mụ mụ trừng mắt nhìn con gái đang ngẩn người, “Chị họ mày phải đi làm, bảo mẹ về chăm sóc Đậu Đậu cho nó, hai ngày nữa mẹ đi rồi, mày cũng đã hai mươi lăm tuổi, nếu không tìm một thằng đàn ông mà gả đi thì sẽ thành phế phẩm.”
“Vâng.” Cổ Thược uể oải trả lời, căn bản là không chú
ý lão mẹ đang nói cái gì, hết sức chăm chú vào máy tờ giấy gấp trong tay.
Cô gấp rất tỉ mỉ, cũng rất chăm chú, yên tĩnh đến mức làm cho Cổ mụ mụ nhất thời không nắm bắt được suy nghĩ, đứng bên cạnh cô há hốc mồm nhìn.
“Mẹ.” Cổ Thược bỗng nhiên ngẩng đầu, cực kỳ cực kỳ chăm chú nhìn mẹ của mình, “Ngực mẹ phẳng như thế, sao có thể hấp dẫn ba con?”
“Mày muốn chết a!” Thuận lợi cốc một cái, vang vọng.
Đáng ngạc nhiên là Cổ Thược lại không né tránh, mà cúi đầu nhìn ngực của mình, “Vì sao mẹ lại truyền cái này cho con?”
Bộ mặt Cổ mụ mụ dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, “Hay mày muốn di truyền ngực ba ba mày, mày sẽ càng phẳng hơn!”
Cổ Thược thở dài, “Mẹ, làm thế nào để ngực lớn hơn?”
“Lớn hơn a!” Cổ mụ mụ suy nghĩ một chút, buông cái muỗng trong tay xuống, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh, sau một trận ầm ầm rầm rầm tiếng vang, vui vẻ chạy vọt ra, “Nha đầu, cái này, dùng cái này chắc chắn sẽ lớn hơn.”
“Cái gì?” Cổ Thược đứng lên dưới con mắt thần bí của mẹ, tò mò nhìn lại, trong tay Cổ mụ mụ cầm một cái gì đó.
Cột bằng gỗ, cao su màu đỏ, tròn tròn. (Chuẩn bị cười té ghế)
“Mẹ cầm cái cây thông cống làm gì vậy?” Cô nhớ không lầm thì cái này có vẻ là cây thông nhà vệ sinh.
“Con nhìn này!” Cổ mụ mụ cầm cây thông cống trong tay, nhấn hai cái trong chậu nước, sau đó nhổ ra, ba một tiếng vang vọng, tất cả những thứ bên trong ống đều trôi tuột xuống.
“Lực hút lớn như vậy, ngay cả nhà vệ sinh cũng thông được, nếu đặt trên ngực con, mỗi ngày hút hai cái, khẳng định sẽ lớn hơn, nhất định lớn hơn.” Cổ mụ mụ đuỗi tay ra, nhét cây thông cống vẫn còn nhỏ nước vào trong tay Cổ Thược, “Nhìn cái đáy này xem, tròn tròn tiêu chuẩn, hút vào cũng ra hình dạng rất đẹp.” (Há há há, ôi mẹ ơi, bỉ ổi không đỡ được. un-đỡ-able)
Cổ Thược giật giật khóe miệng, nhìn cây thông cống trong tay, trong đầu hiện ra hình ảnh mình lấy sức mạnh thông bồn cầu để nhổ cây thông cống đang dính trên ngực mình, trên trán thấm ra một giọt mồ hôi lạnh.
“Còn có biện pháp tốt hơn không?” Cô thở dài, bỏ cây thông cống trong tay xuống, bắt đầu nghi nhờ có phải mình hỏi sai đối tượng rồi hay không.
“Vậy vận động đi.” Cổ mụ mụ nghẹn nửa ngày mới nói ra được mấy chữ.
Uể oải quay lại trên cái ghế, Cổ Thược tiếp tục giày xéo tờ giấy trong tay, “Vận động gì có thể làm ngực lớn?”
“Bơi!” Cổ mụ mụ đề nghị.
Ánh mắt xem thường, “Từ khi nào mẹ thấy bơi lội giúp ngực lớn? Vai rộng chân thô thì có, ngực lớn con chưa từng thấy qua, chỉ sợ lực cản lớn bơi không nổi.”
“Vậy chạy bộ!” Cổ mụ mụ lần thứ hai hăng hái dạt dào.
Tiếng cười nhạo, “Mẹ đã từng thấy trong số vận động viên chạy bộ có người ngực lớn sao? Mỗi người phải giống que diêm chạy mới nhanh được.”
“Tập thể dục có vẻ cũng không làm ngực lớn a.” Cổ mụ mụ bắt đầu tỉnh lại, “Chẳng lẽ lúc đó mẹ để con học Taekwondo làm ngực con nhỏ đi?”
Cổ Thược cúi đầu, thở một tiếng thật dài.
“Có rồi!” Ánh mắt Cổ mụ mụ sáng lên, liếc liếc con gái mình, “Con tìm một tên đàn ông kết hôn, mỗi ngày để nó xoa xoa bóp bóp, đảm bảo sẽ lớn hơn.”
“Gạt con.” Cổ Thược cúi đầu, ánh mắt từ quần áo mình chạy thẳng xuống rốn, không có bất kỳ trở ngại nào chạy thẳng xuống chân.
“Lừa con làm gì.” Cổ mụ mụ kiêu ngạo ưỡn ngực, “Khi còn trẻ mẹ cũng chẳng lớn hơn của con, sau khi gả cho ba ba con, trong vòng một năm lớn hơn gấp 2 lần.”
“A!?” Cổ Thược đứng lên, cúi đầu nhìn lão mẹ, “Thật sự không gạt người?”
Cổ mụ mụ anh dũng gật đầu, “Tuyệt đối không lừa con.”
Đương nhiên, đó là vì mang thai Cổ Thược mới bỗng nhiên lớn hơn. Ánh mắt Cổ mụ mụ len lén chuyển động, quyết định giấu diếm chuyện sau khi Cổ Thược ra đời, ngực sẽ lại càng phẳng hơn.
“Con sẽ đi xem mắt, con sẽ lập gia đình, con muốn vì ngực lớn mà cố gắng phấn đấu.” Vừa mới giống như cà tím bị sương quét qua nay đã đứng thẳng ngạo nghễ.
Cổ mụ mụ hắc hắc cười, “Không cần tìm ở bên ngoài, ở đây chẳng phải có một người hay sao?”
“Mẹ nói Chân Lãng…?” Người nào đó nheo mắt lại, trong mắt lóe lên tia lửa điện, còn có —— sát ý.
“Nếu con phải gả cho anh ta, con thà cả đời để ngực phẳng!” Cô rống to một câu, “Gả cho hắn, không bằng con đi tìm phụ nữ.”
“Con nhất định phải làm ngực lớn hơn, biến lớn hơn!!!”
Cổ Thược vẫn chìm đắm trong thế giới của mình, “Sau đó, sau đó phải để Chân
Lãng nhìn!!!” (*phụt*
OMG!!!! Say what???)
Cổ mụ mụ có chút không sờ được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng, thậm chí hoài nghi thần kinh con gái có vấn đề, “Không lấy nó thì không lấy nó, ngực lớn của con sao lại phải cho nó nhìn?”
*Nguyên văn “丈二和尚摸不着头脑”
= “Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não” = (nghĩa đen) sờ không tới được suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng.
Câu này xuất xứ từ một truyền thuyết cổ, về mê cung “Bát Quái” La Hán Đường ở chùa Tây Viên vùng Tô Châu. Lời đồn rằng mê cung La Hán Đường vừa mỹ lệ vừa kỳ diệu, được xây dựng bởi một vị hòa thượng thân hình rất cao lớn, mọi người không biết pháp danh của ngài nên gọi ngài là Trượng Nhị hòa thượng (hòa thượng cao hai trượng ^^). Trượng Nhị hòa thượng khi chỉ đạo xây dựng La Hán Đường thì không đưa ra bản vẽ cụ thể, nghĩ tới đâu chỉ cho công nhân làm tới đó, những người được tuyển vào xây dựng công trình đều mơ hồ về tính toán của Trượng Nhị hòa thượng, còn La Hán Đường sau khi hoàn thành kiến trúc vô cùng ảo diệu, càng khiến người xem choáng váng.
Bởi vậy, mọi người đều nói ‘Sờ không tới suy nghĩ của Trượng Nhị hòa thượng’, về sau câu này được truyền miệng và nhiều khi được lược bớt còn “摸不着头脑” (sờ không được suy nghĩ) với ý nghĩa: mù mờ, không thể hiểu rõ sự việc.
Nhét tờ giấy gấp vào trong tay lão mẹ, Cổ Thược sảng khoái hất đầu, “Mẹ đi hỏi Chân Lãng.”
Cổ mụ mụ cúi đầu nhìn máy bay giấy trong tay, Cổ Thược chạy vội tới cạnh cửa, nhanh chóng thay giầy, vui sướng ngâm nga.
“Này, con đi đâu?”
Hất hất tóc một cách đẹp trai, Cổ Thược sôi nổi ấn nút thang máy, quay lại cười với lão mẹ một tiếng, “Sở hôn giới! Con muốn đi xem mắt, sau đó gả đi, rồi lắc ngực lớn về cho Chân Lãng nhìn.”
Cổ mụ mụ còn chưa kịp nói xong, Cổ Thược đã vào thang máy, vẫy vẫy tay với bà, tiêu sái đi mất.
Khi Chân Lãng trở về thấy Cổ mụ mụ vẻ mặt quái dị đờ ra nhìn máy bay giấy, thỉnh thoảng lẩm bẩm hai câu, “Con gái của ta nhất định là ngớ ngẩn rồi, nhất định là ngớ ngẩn rồi.”
“Dì Cổ?” Chân Lãng cúi đầu, không cách nào xác định vẻ mặt Cổ mụ mụ rốt cuộc là khóc hay cười, một hai giây sau lại là vẻ mặt u sầu.
“A Lãng đã về rồi?” Cổ mụ mụ ngẩng đầu, cười vô cùng vui vẻ, “Cổ Thược nói muốn đi xem mắt, con gái nhà dì cuối cùng cũng muốn lập gia đình, rốt cuộc dì không cần lo lắng không ai thèm lấy nó nữa.”
“Nhưng mà…” Nụ cười vừa vung lên lại ngưng kết trên mặt, “Nó nói phải để con nhìn ngực nó, không biết có phải đầu óc nó có vấn đề hay không, còn có còn có…” (Hai mẹ con nhà này, đau bụng chít được)
Máy bay giấy trong tay đưa tới trước mặt Chân Lãng,
“Cái này, nó bảo dì đưa cho con, con có biết có ý gì không?”
Chân Lãng nhìn máy bay giấy, khóe môi tuấn lãng kéo lớn đến vô hạn, trong ngực truyền tới từng trận bóp chặt.
Anh ho nhẹ, “Dì Cổ, tính cách Cổ Thược nửa ngày nắng nửa ngày mưa, dì còn không biết sao? Bảo đảm buổi tối sẽ lại bình thường thôi.”
Cổ mụ mụ suy nghĩ một chút, gật đầu, “Cũng đúng, điên điên khùng khùng. Mặc kệ, hai ngày nữa dì phải đi, con trông coi nó thật tốt giúp dì.”
“Yên tâm, cháu sẽ trông coi cô ấy thật tốt.” Nói tới mấy từ cuối cùng, anh bất giác tăng thêm ngữ khí.
Cổ mụ mụ bận rộn chạy quanh, Chân Lãng chìm trong sofa, tay cầm máy bay giấy, đường cong bên môi chưa bao giờ hạ xuống, một tia sáng xẹt qua trong đôi mắt hoa đào.
Nhiều năm như vậy, cô lại vẫn còn nhớ rõ.
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
3 chương
10 chương