*** Thời Lạc dùng lực, véo Phạm Vũ Triết vài lần, không hề hạ thủ lưu tình khiến cậu suýt chút nữa bị bóp chế.t. Thiếu niên cũng không dám chọc cô nàng nữa mà đi quấy rối Chúc Vãn - người ngồi phía trước. Chúc Vãn vẫn cúi đầu nghiêm túc viết về cách sắp xếp tiết học, ngoan ngoãn không chịu được. “Tiểu nha đầu.” Chu Ngộ Thần vừa đi WC nên giờ Chúc Vãn ngồi lẻ loi một mình, Phạm Vũ Triết đánh bạo mà tới trêu chọc. “Cậu nhìn bên cửa sổ đi, cửa sổ bên này đó, chậc chậc chậc, đều tới nhìn Thần ca, sau trận bóng hình như càng nhiều người thì phải…” Cậu thừa dịp Chu Ngộ Thần đang ở đây nên muốn nhìn sắc mặt Chúc Vãn như nào. Nào ngờ sắc mặt cô gái nhỏ lại bình tĩnh, nở nụ cười nhàn nhạt với cậu, cũng không tỏ vẻ gì. “Cậu không tức giận à?” “Tức giận cái gì cơ?”. Cô gái nhỏ ngẩng đầu, không hiểu ý tứ của cậu. “Mấy bạn học nữ đó đều tới ngắm Thần ca đó.” Cậu nói lớn hơn, nếu Chu Ngộ Thần đang ở đây, biết cậu li gián tình cảm chắc chắn sẽ đá chế.t cậu mất. Chúc Vãn ngẩn người, gật gật đầu, vẫn không biết Phạm Vũ Triết muốn làm gì. Cậu cũng nhìn ra, cô gái nhỏ cũng không có ngụy trang mà thật sự là cô không để bụng. Phạm Vũ Triết thở dài bại trận, cũng không biết Thần ca cho Chúc Vãn ăn thuốc an thần gì mà ở Chúc Vãn không hề có sự ghen ghét. Thật ra cậu định muốn chọc cho Chúc Vãn ghen, tức giận để cho Chu Ngộ Thần không còn mặt mũi mà dỗ dành, nhưng chắc không được rồi, cậu có chút tiếc nuối. Phạm Vũ Triết bèn xua xua tay nói không có chuyện gì, bảo Chúc Vãn làm bài tiếp đi. Cậu cũng nhìn thời gian, cảm thấy chắc Chu Ngộ Thần cũng từ WC trở về, nếu anh thấy cậu lén lút làm chuyện đại nghịch bất đạo này chắc đánh chế.t mất. Nhiều người tới như vậy, cũng không phải Chúc Vãn không để ý tới rất nhiều người vây bên cửa sổ. Lúc đầu cô còn nghe động tĩnh thì quay ra nhìn, cứ tốp năm tốp ba bạn học nữ, trên má còn chút đỏ ửng. Chúc Vãn sửng sốt một chút nhưng vẫn tiếp tục làm đề. Ở trường có một người như vậy, trong lòng Chúc Vãn cũng biết rõ Chu Ngộ Thần là một tồn tại đặc biệt trong trường học. Nhiều lần Thời Lạc để ý tới Chúc Vãn, trong lòng cô nàng cũng không thoải mái lắm. Đến khi chắc chắn là Chu Ngộ Thần không để những người đó vào tầm mắt, Thời Lạc vẫn không yên tâm mà lôi kéo Chúc Vãn đi WC với mình. Đến WC, cô nàng sẽ khai thông tư tưởng cho Chúc Vãn, không thể bị người khác ảnh hưởng, Chu Ngộ Thần không để ý, cô gái nhỏ cũng đừng để ý. Chúc Vãn biết cô nàng nghĩ cho mình thì mỉm cười gật gật đầu. Thật ra Chúc Vãn cũng không phải không thèm để ý, nhưng thái độ của Chúc Vãn đối với cô luôn khác biệt hoàn toàn với họ nên Chúc Vãn vẫn tương đối an tâm. Nghĩ thế thôi, nhưng cô cũng không có quyền mà để ý. Cùng lắm thì cô với Chu Ngộ Thần cũng là bạn ngồi cùng bàn mà thôi. Mà hôm đó cũng có trận bóng rổ, hai nam thần ở trường cùng xuất hiện, các bạn học không thét chói tai thì cũng quay video chụp ảnh. Ai ai cũng nhớ một ngày phá kỷ lục như này. Ngày đó thi đấu xong, trên diễn đàn của trường tràn ngập ảnh của Chu Ngộ Thần và Đường Kỳ Thâm, lại so cao thấp, mấy người mê cái đẹp chiếm đa số, cũng có những lời chửi bới. Vốn sợ nổi danh, nhưng thanh danh của hai người lại bị đẩy tới đầu ngọn sóng gió. Không ít bạn học nữ mắt như kính hiển vi tìm kiếm dấu vết trong ảnh. Trong lúc nghỉ ngơi, người ngồi cạnh Chu Ngộ Thần - là Chúc Vãn đang mặc một cái áo đồng phục to rộng đã bị phóng to ra. “Người chụp giải thích đi chứ?” “Người nói ở trên mặt mũi cũng lớn nhỉ? Bạn ấy là ai sao phải giải thích cho cậu chứ? Cậu là ai cơ?” “Nghe nói là bạn ngồi cùng bàn mới của Thần ca đó, hâm mộ quá, con mẹ nó vận khí tốt thật!” “Bạn cùng bàn mà thân thiết như vậy á?” “Chắc là bạn gái đó.” “Chậc chậc chậc, chả lẽ lão đại không được thích sớm à? Đã 2018 rồi các bạn ơi!” “Không phải Chu Ngộ Thần không thích con gái sao?” Sau đó các bình luận khác trầm mặc hẳn, cũng không ai trả lời nữa mà như bị phân thân.Tự dưng có một dòng chữ bị một bạn chụp lại, bên dưới lại có người nhắn tiếp. Ảnh đại diện là một cái áo choàng có mấy mã số loạn cả lên, vừa nhìn đã biết không phải là gương mặt quen thuộc trên diên đàn nhưng lại có giọng điệu rất bá đạo, nhìn như là một bình luận. “Con mẹ nó ai bảo ông đây không thích con gái cơ?” Không ít học sinh đang hỗn loạn bỗng đứng hình, mỗi người đều nhìn nhau, giọng điệu này, chẳng lẽ lão đại tự mình ra đính chính à? Nhưng cũng có người nói là có người giả giọng điệu của Chu Ngộ Thần. Lúc trước có người còn kén cá chọn canh nói quần áo đồng phục của cô gái nhỏ quá bé, dáng người như mấy học sinh tiểu học, không hiểu sao mấy ID đấy biến mất không chút tăm hơi, cũng không ai dám nói Chúc Vãn không tốt nữa. Cả diễn đàn đều cảm nhận được chút hơi thở mờ ám, nên sôi nổi bảo tự quản bàn phím của mình lại đi, đều ăn ý với nhau mà đổi đề tài, tiếp tục nói về vấn đề hai nam thần. Nhưng dù chỉ là một cuộc thảo luận nho nhỏ nhưng thanh danh của Chúc Vãn ở trường vẫn bị truyền ra ngoài. Không chỉ có ở trong trường biết cô gái nhỏ này, mà ở trong văn phòng còn có mấy thầy cô giáo nhỏ giọng nói. “Thầy giáo Tưởng ơi, nghe mấy đứa nhóc lớp tôi nói…. Ừm, tiểu bá vương kia kìa, trêu chọc một cô gái nhỏ à?. Thầy giáo vẫn đang chấm bài, trên mặt toàn là ý cười, không có vẻ uy nghiêm thường ngày. Ở trường cũng thoáng, chỉ cần không ảnh hưởng tới học tập thì yêu sớm cũng không phải là vấn đề lớn, thầy cô giáo chỉ cần mở một con mắt nhắm một con mắt là được. Đặc biệt là với những học sinh có thành tích tốt càng bao dung hơn, học bá đi với học bá, ai cũng phải nghe ngóng mà thôi. Nhưng mà bây giờ, vai chính là có không giống bình thường cho lắm. Ở trường Chu Ngộ Thần có tiếng là lão đại, không ít học sinh sợ anh, mấy thầy giáo trẻ ở trường cũng thường lén lút cười gọi trêu Thần ca. Còn các cô giáo lại cảm thán, tên nhóc Chu Ngộ Thần này đúng là được ông trời ưu ái, trời sinh lại ngậm thìa vàng, dù học lơ là nhiều năm nhưng quyết tâm học, thế là thành tích lại vượt xa những con người học tập khác. “Cụ thể thì tôi không rõ ràng lắm nhưng tôi là chủ nhiệm lớp, nhưng động tác nhỏ của mấy em ấy như nào, chả lẽ qua được mặt tôi à?”. LiLy cũng đã quen với việc mấy thầy cô khác hỏi về Chu Ngộ Thần, cũng không cảm thấy có gì không ổn. “Nhưng tiểu nha đầu kia, năm nay trường có chính sách tuyển học sinh từ vùng khác vào nên bạn đó cũng may mắn. Cũng không giống như mấy người ở địa phương khác, bạn ấy ngoan ngoãn lắm, cũng có tranh đua, luôn cố gắng học tập. Không lâu nhưng mà cô bé đó đuổi kịp được tiến độ của lớp. Tôi cũng có nghe thầy Lưu nói rồi, nói cô bé biết cố gắng.” “Thần ca trêu chọc cô bé kia á?”. Cô giáo địa lý ở lớp bên cạnh hỏi, đối với mấy chuyện để hóng này, trong lòng thầy cô cũng nén nổi tò mò. LiLy híp mắt cười, cũng vừa chấm xong một chồng bài tập nên cô vừa đi vừa ôm. “Học sinh nói thầm còn chưa tính, sao mấy thầy cô lại hóng vậy, bị học sinh biết mọi người gọi em ấy là Thần ca thì còn là thầy cô giáo uy nghiêm của trường không vậy?” “Vốn dĩ tôi có uy nghiêm đâu, dù sao thì tôi cũng không dạy mấy lớp kia mà.” Cô giáo địa lý cười cười, xưng hô rất có ý tứ. “Chắc là cô bé ấy rồi, mới khai giảng mà tiểu bá vương đã ngồi cùng bàn, phát bài cho. Đôi lúc tôi cũng thấy kì quái, nghĩ là có chuyện nhưng cô bé ấy ngoan lắm, không phải chuyện lớn gì đâu.” Vẻ mặt LiLy không hề để ý, chỉ cần điểm của lớp dưới trung bình thì những chuyện này cô cũng mặc kệ. Cô giáo dạy địa lý cảm thán: “Nhớ năm đó chúng ta học cấp ba, nếu thầy cô giáo cho yêu sớm, với lại nếu năm đó tôi gặp được người như này, cũng chẳng đến mức độc thân 26 năm đâu…” Nghe vậy, các thầy cô giáo trong văn phòng lại sôi nổi cười hỏi cuối tuần cô giáo dạy địa lý có đi xem mặt hay không, mà lại hâm mộ Thần ca. Lúc Chúc Vãn đi vào trường, cảm giác như ánh mắt cũng những người xung quanh nhìn cô có chút không hợp lý lắm. Vốn dĩ trước khi vào trường sẽ kiểm tra thẻ học sinh, huy hiệu trường. Hôm nay, bạn học trực đi sớm kiểm tra có vẻ tâm trạng, thái độ không tốt. Đã quá giờ kiểm tra nhưng bạn ấy cũng không gấp, cầm thẻ học sinh của Chúc Vãn so sánh với bản sao, không biết vì sao mà lại nhìn nhìn gương mặt cô gái nhỏ, vài người cùng ghé vào nhau trộm gật gật đầu, mỉm cười dịu dàng chào cô. Chúc Vãn king ngạc trong chốc lát, không hiểu bị sao nhưng cũng không có tìm hiểu, trong đầu cô gái nhỏ toàn một đoạn Tiếng Anh mà sáng nay ngủ dậy sớm ôn. Vào lớp học, thấy Chu Ngộ Thần lười biếng mà ngồi chỗ của Chúc Vãn. Từ đầu Chúc Vãn đã kinh ngạc rồi, buổi tối người này đứng ngoài cửa sổ nhà mình, buổi sáng không đến đón cô thì lại ngồi chỗ của cô. Anh cậy mình đến sớm rồi chiếm vị trí của Chúc Vãn, chơi xấu không chịu trả chỗ, một hai phải bắt cô nói mấy câu mềm mại mới mềm lòng bỏ qua. Tính tình Chúc Vãn rất tốt, kệ anh nháo loạn, mà anh cũng không biết mệt, lăn lộn như thế mấy tuần rồi. Phạm Vũ Triết và Tiếu Hoặc cũng từng nói thầm mấy lần, nếu đàn ông mà tự luyến đến mức như Thần ca dậy sớm thế kia, thì cậu thà độc thân cả đời còn hơn. Tuy thành tích của Chu Ngộ Thần tiến bộ vượt bậc nhưng thái độ học tập vẫn cà lơ phất phơ như cũ, đi học còn không thèm mang sách giáo khoa cũng như lười ôn lại bài cũ. Mấy thứ này anh đã nhớ kĩ trong đầu, cảm thấy mỗi sáng dậy sớm đọc đi đọc lại mấy câu này rất lãng phí thời gian, nhưng chuyện phí thời gian này, lại liên quan đến Chúc Vãn. Như lúc cô gái nhỏ làm đề, cũng giống như bây giờ, anh vẫn nằm bò ra bàn, lười nhác mà nhìn cô gái nhỏ nghiêm túc học bài. Vào giờ phút này, anh cảm thấy dậy sớm đọc bài cũng không phải là không có ý nghĩa. Ít nhất là khi cô gái nhỏ nghiêm túc đọc đề, giọng điệu mềm mại, anh nghe như nào cũng cảm thấy không đủ. Tiết tự học vừa tan, có rất nhiều bạn học lao ra ngoài nhà ăn. Ngoài cửa sổ vẫn không dứt các bạn học nữ đến nhìn Chu Ngộ Thần, thậm chí còn nhìn qua cửa sổ khiến Tiếu Hoặc cảm thấy phiền phức. “Mỗi ngày đều đến ngắm, dây dưa mãi không xong, ồn ào đến mức không cho người khác chơi gì cả.” Phạm Vũ Triết vui vẻ nghịch điện thoại, cười nói: “Đi học mà thiếu ngủ thế à, tan học ra ngoài hoạt động gân cốt đi. Vẫn không bằng Thần ca, không có nghị lực gì cả. mày nhìn Thần ca đi, ngồi cạnh người trong lòng mà vẫn không dám làm loạn gì cả.” Cậu vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Chúc Vãn, nào biết thiếu niên vừa trêu chọc Chúc Vãn lại quay ra cửa nhìn với thái độ khác thường. Cậu nhìn ra bên cửa sổ, thấy có một cô gái rất xinh, còn nhiều hơn mấy bạn học nữ nhìn trộm rất nhiều, khiến người khác không dời mắt được. Cậu thấy Chu Ngộ Thần dựa vào rào chắn ở hành lang, nói chuyện với cô gái đó, nhìn có vẻ ăn ý. “Đệch mẹ nó, chị Tiểu Phù bé nhỏ sao vẫn đẹp như thế chứ…” Mắt Phạm Vũ Triết nhìn thẳng, không nhịn được mà cảm thán. “Cái gì cơ?” “Chị Tiểu Phù tới đó, nếu tao mà có bạn gái như này, coi như tao sống không uổng phí.”.