Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 586 : Thiện nhân ác báo, ăn miếng trả miếng

Dịch giả: luongsonbac1102 Trung tuần tháng mười, thành Biện Lương. Những cơn gió bắc rít gào tràn về, nhiệt độ hạ xuống rất nhanh, đó là chuyện trong mấy ngày nay. Trong thành, mọi người đều mặc quần áo dày hơn, nhưng trong một tòa thành có cả triệu dân cư trú, cho dù thời tiết lạnh giá thì những người đi lại trên đường cũng sẽ không hề ít đi. Loanh quanh đi dạo trên những con phố, thương nhân vẫn hét to rao bán hàng hóa, trước khi những ngày đông hoàn toàn kéo đến, nhất định phải cố bán thêm chút ít. Đám trẻ con chạy chơi ngoài sân, chờ mong những trận tuyết đầu đông rơi xuống. Bên trái hoàng thành là khu vực tập trung của nhóm gia đình quan lớn và người giàu có. Người đi lại bên này ít hơn một chút. Trên con đường Văn Uyên khá hẻo lánh, một người bán hàng dong kéo xe kẹo kéo đường đang reo lên mấy tiếng ngay trước nhà quan Ngự sử Trương đại nhân. Y biết cháu của vị Ngự sư Trương đại nhân này mới lên ba tuổi, được lão thái quân trong nhà cực kỳ sủng ái, nếu khiến đứa nhỏ hay lão đại nhân vui lòng là có thể thu được một khoản lớn. Những người qua lại bên đường phần lớn đều là tôi tớ, nha hoàn của những người giàu có, nhà cao cửa rộng, xe ngựa lặng yên chạy qua. Không lâu sau cũng có một đám người từ đầu đường đi đến bên này. Nữ tử đi đầu dáng người cao gầy, trông rất thanh lịch, tuy rằng đã là mùa đông, nàng mặc trang phục khá dày nhưng cũng không che lấp được vóc dáng mỹ lệ. Nữ nhân đi bên cạnh trông như muội muội của nàng, ríu rít nói với nàng chuyện gì đó, khi nói đến điểm thú vị thì bàn chân cũng nhảy nhót như chú chim non. Phía sau có bốn nha hoàn, hai nha hoàn tuy dáng vẻ không xinh đẹp nhưng ánh mắt linh lợi, thân hình cao lớn. Một nha hoàn ôm một cái rổ trong ngực. Một hàng sáu người dùng bên phải cửa sau tướng phủ, sau khi gõ cửa liền có người đến đón các nàng vào. Người đến chính là Vân Trúc và Cẩm Nhi ở gần đây. Từ trong khoảng thời gian này Ninh Nghị luôn ở Tướng phủ để giúp đỡ nạn dân gặp thiên tai, giữa trưa thường thường không tiện rời khỏi, các nàng vì thế nên cũng thường xuyên đến đây, đôi khi là đến đưa đồ ăn trưa, đôi khi là đưa đến chút nước chè. Bây giờ vẫn là buổi chiều, sau khi vào tướng phủ, hai nữ tử ăn mặc trang phục của nha hoàn bị giữ lại bên ngoài, Vân Trúc và Cẩm Nhi theo thói quen đi vào trong, khi sắp đến khu làm việc phía bên kia lại gặp phải Tần Tự Nguyên. Lão nhân mặc một thân thường phục, thoạt nhìn đang suy nghĩ điều gì đó, nhìn thấy hai người liền cười nói: - Đến rồi à? - Tần gia gia Các nàng thi lễ xong. Tần Tự Nguyên cười nói: - Mang theo cái gì vậy? Có thể chia cho lão tử này một ít được không? Cẩm Nhi cười: - Canh ngân nhĩ hạt sen, vẫn còn đang nóng đấy, có nhiều lắm - Ồ, vậy thì cho ta một chén, đi thôi, ta cũng đang tìm Lập Hằng Mấy người đi đến tiểu viện mà Ninh Nghị đang làm việc. Mặc dù nói ra thì việc cứu giúp nạn dân gặp thiên tai cũng phân tích thống kê số liệu lần này, trong viện ngoại trừ Ninh Nghị cũng có vài người giúp đỡ, nhưng lại không náo nhiệt như thị trường tài chính ở hậu thế. Mọi người đều tự mình tính toán sổ sách, thỉnh thoảng mới cùng Ninh Nghị cộng gộp lại. Sau khi Tần Tự Nguyên đến, Ninh Nghị cũng tạm thời gác lại công việc, ngồi với lão nhân trong sân một lát. Vân Trúc và Cẩm Nhi đưa canh ngân nhĩ hạt sen đựng trong một chiếc hộp gỗ cho một người hầu, chia thành từng phần rồi mang cho Ninh Nghị và Tần Tự Nguyên thưởng thức. Hai người ngồi chủ yếu là nói chuyện phiếm, cũng không nói về một chủ đề nào cố định. "Trong đầu tôi chỉ có mỗi goblin". Câu chuyện nói về một đàn ông ước muốn trở thành mạo hiểm gia chỉ bởi một lý do duy nhất, giết goblin. ... - Bên phía Bình châu đã đánh nhau rồi - Phát binh rồi sao? - Mấy ngày trước đã động binh, người lĩnh quân chính là Hoàn Nhan Đồ Mẫu - Đệ đệ của A Cốt Đả, tuy nhiên người này bản lĩnh rất bình thường Vậy còn thái độ của triều đình thì sao? - Vốn đang rất vui vẻ nhưng chuyện đã xảy ra trước mắt rồi, Thánh thượng cũng khó đưa ra chủ kiến, Đồng Quán bên kia... sợ rồi - Vậy bảo Quách Tướng quân phối hợp, dù sao cũng phải đánh một trận mới xong - Ta cũng có ý này, người Nữ Chân ít, không tiện đi về phía nam. Nhưng ở phía bắc Nhạn Môn Quan thì nhất thiết phải đánh rồi. Đáng tiếc, triều đình lại chỉ muốn đàm phán. - Vậy bây giờ phải làm sao - Thủ hạ của Hoàn Nhan Đồ Mẫu không được nhiều như Trương Giác, chỉ có thể hy vọng Trương Giác đánh thắng trận này thôi - Ta cảm thấy... Triều đình có thể không xuất binh, nhưng có thể trợ giúp Quách tướng quân bên kia một chút. Tướng gia, không ngại để Quách tướng quân trình thư lên triều đình xin chiến - Ta cũng nghĩ như vậy đấy, đã đổi sách lược lên phía bắc rồi. Giá lương thực ra sao? - Cả hai bên đều du di trong khoảng ba mươi lượng - Nhiệt độ đã giảm, không hề tăng? - Hành động thì vẫn có hiệu quả, nhưng theo tình hình trước mắt thì nhiều nhất có thể duy trì đến sau khi tuyết rơi xuống, triều đình có thể khôi phục lòng tin nơi dân chúng hay không, đến lúc đó mới có thể nhìn rõ ràng được Nói là trận chiến lương thực, trận chiến kinh tế, nếu so đánh thật thì cũng là lòng tin của dân chúng gặp thiên tai với quan phủ. Nhóm nhà giàu cường hào thì nói giá lương thực nhất định sẽ tăng, ban đầu giá lương thực đâu có cao như vậy, nhưng do dân chúng tin tưởng mới đi mua lương thực. Quan phủ nói, chúng ta sẽ giúp nạn thiên tai, chúng ta sẽ đánh tan nạn buôn bán lương thực bất hợp pháp, chúng ta có nguồn cung lương thực liên tục. Kết quả của việc giúp nạn thiên tai cũng dựa vào mức độ tín nhiệm của dân chúng với hai bên, đương nhiên, cũng quyết định bởi mức độ đói khổ của họ. Trên lý thuyết thì là như vậy, nhưng nói đến vấn đề cụ thể thì lại phức tạp gấp hàng trăm lên. Quá trình nam bắc chèn ép giá lương thực đã diễn ra cả tháng trời, giá lương thực của hai bên đều giao động ở hơn ba mươi lượng, đủ để khiến Tần Tự Nguyên cảm thấy kinh ngạc. Nhưng cũng như lời Ninh Nghị nói vậy, kết quả chỉ thật sự được quyết định vẫn là phải chờ đến sau khi trận tuyết đổ xuống, đến khi đó, một là triều đình thất bại trong việc cứu nạn thiên tai, hoặc là tâm lý của đám cường hào thương buôn thất bại, mà trước đó hai bên đều dùng rất nhiều phương thức để đề cao lợi thế của bản thân. Ở phía nam, ngay trong nửa tháng này, thậm chí còn có một con thuyền vận chuyển lương thực bị đánh chìm, đến nay còn chưa tra ra được hung thủ. Mà ở trước đó không lâu, có huyện lệnh ở Hoài Nam do Tần Tự Nguyên đề cử do tính tình cương trực, những biện pháp cứu trợ nạn dân quá cứng rắn đã dẫn đến bị đám cường hào quay đầu cắn lại. Một hộ cường hào muốn lợi dụng dịp mất mùa năm nay để mở rộng địa bàn của mình, mù quáng thu mua rất nhiều lương thực. Y cho rằng triều đình không trợ giá, giá cả sẽ đẩy cao lên rất nhiều, ai có ngờ đến sự biến động của giá lương thực lại không như dự liệu của y, thậm chí còn có xu hướng giảm xuống. Đây cũng là phương thức cứng rắn mà Ninh Nghị bố trí trong giai đoạn thứ nhất, tuy rằng lúc này thoạt nhìn tổng sản lượng lương thực có thể điều động không bằng mong muốn, nhưng hành động đầu cơ trong giai đoạn thứ nhất của Ninh Nghị vẫn rất quyết đoán. Hắn rất có kinh nghiệm, loại đánh cuộc trên thương trường như vậy, cho dù khả năng bản thân không quá hùng hậu thì cũng vẫn phải tỏ ra huênh hoang. Một mặt khác, đối thủ lần này cũng phân ra nhiều cấp bậc khác nhau, đầu tiên là bộ phận những phú thương giàu có, phải làm tăng gánh nặng tâm lý cho bọn họ, để dòng lương thực chạy ngược lại càng sớm càng tốt để đe dọa đám người cấp bậc cao hơn nữa, đó chính là dự định của Ninh Nghị. Trên phương diện này, đám thân sĩ nhỏ ở mấy vùng quê đâu phải đối thủ của Ninh Nghị. Ninh Nghị khống chế được nguồn cung lương thực, vậy thì các huyện lệnh sau khi nhận được lệnh của tướng phủ cũng rất hăng hái sử dụng các cách thức khác nhau kết hợp thêm làn sóng dư luận, đầu áp chế giá cả. Đồng thời cũng uy hiếp đám cường hào nhả lương thực ra. Y đã làm quá tốt, tốt đến mức đám cường hào đó đều nhảy dựng lên, đến một ngày phải gào thét lên rằng: - Ngươi không cho ta sống thì ta cũng sẽ cho người chết theo. Sau đó lại thuê người lấy mạng vị huyện lệnh đang hăng hái cứu trợ nạn dân kia Huyện lệnh kia vốn cũng xuất thân bần hàn, làm quan thanh liêm ngay thẳng. Khi bị giết y vẫn đang dùng lương thực của chính bản thân mình phát cho dân bị nạn, người trong nhà thậm chí cũng chỉ có thể húp cháo qua ngày. Sau khi xảy ra án mạng, tên cường hào kia âm thầm sai người phao tin đồn, nói huyện lệnh là do bị người của tên Vương Khánh ở gần đó giết chết. Nhưng các bộ khoái đã tìm ra hung thủ rất nhanh. Lúc này phụ trách cứu giúp nạn dân bị thiên tai là thế lực của phủ Thành Quốc công chúa, Chu Bội vừa lúc ở gần đó, thậm chí còn chính miệng nói sách lược cứu giúp nạn dân với huyện lệnh, sau khi biết được toàn bộ tình hình liền đau khổ tưởng như muốn phát điên, phải người bắt hết tất cả cao thấp già trẻ lớn bé trong nhà tên cường hào kia lại, bao gồm cả những tên cường hào có liên quan trong việc đầu cơ lương thực đều nhốt vào trong đại lao. Sau đó nàng và Thành quốc công chúa Chu Huyền đang rất tức giận viết thư nhà gửi cho Chu Triết. Chuyện này qua đi, bên phía Tướng phủ lập tức ra lệnh để người của Mật Trinh ti tiếp nhận chuyện này, sau khi xét hỏi liền công khai tuyên bố kết quả trên phố, từ nay về sau sẽ dùng biện pháp cứng rắn tra xét các hộ gia đình. Những người còn lại thần hồn nát thần tính, trong tình hình phải chịu áp lực quá lớn, không dám đội giá lên cao nữa nên giá lương thực địa phương cũng xuất hiện một khoảng trống. Mà trong chuyện này, nghe nói sau khi tên cường hào kia bị quăng vào đại lao, ngay ngày đầu tiên Chu Bội đã đến thẳng đại lao lấy đi toàn bộ đồ ăn của cả nhà tên cường hào này, còn đem một chén cháo trắng đến, uống hết tại chỗ, tỏ vẻ: "Món cháo tốt như vậy sao có thể để cho đám súc sinh uống được chứ. Nhất định phải khiến chúng chết vì đói. Ai cho chúng ăn cháo, ta đánh chết kẻ đó". Người của hoàng tộc đã nhúng tay vào, cho dù có đem toàn bộ người nhà tên cường hào này ra đánh chết tại chỗ, phỏng chừng cũng chẳng ai dám nói câu nào. Chỉ có điều đêm hôm Chu Bội uống hết bát cháo đó liền nôn hết ra khắp phòng, ngày hôm sau suýt chút nữa sinh bệnh. Sau đó đến ngày tra xét công khai, cả một nhà đã bị bỏ đói bốn ngày, phải đến khi phía Khang Hiền ra lệnh mới khiến Chu Bội tránh xa việc này, đồng thời cho bạn chúng mỗi ngày được húp một chút cháo, miễn cưỡng giữ lại tính mạng. Nhưng cũng đủ để thấy chắc chắn sau này chúng cũng chẳng được chất tốt đẹp gì. Tần Tự Nguyên nói đến chuyện này, giọng cũng trầm xuống, nét mặt Ninh Nghị cũng lạnh đi. - Gia đình Cảnh huyện lệnh đã được Mật Trinh ti an bài cẩn thận rồi, Chu Bội thì cứ để nó quay về, đám người Vương Khánh nổi loạn, tuy rằng hiện giờ tân Hưng Tông đã cử người đi tiêu diệt, nhưng vẫn chưa được yên ổn. Hơn nữa, giá lương thực huyện nhất dù có giảm xuống nhưng cũng chưa có tác dụng lớn, không thể lấy tính mạng con người đi đánh cuộc, tránh để địa phương khác lại xảy ra chuyện tương tự Giọng nói của Ninh Nghị tuy rằng lạnh lùng, nhưng nghĩ đến việc này, vẫn là mang lòng trắc ẩn. Tần Tự Nguyên lại lắc đầu: - Đây là chuyện khó tránh khỏi khi đánh giặc, đao to búa lớn đầu chặt đứt thịt, thủ đoạn càng mềm dẻo lại càng đau. Dạo này áp lực bên đây không hề nhỏ, nhưng muốn xử lý tốt chuyện này, phải dùng thái độ đối với việc đánh giặc mới được. Nếu không một khi có ý nghĩ tự bảo vệ mình, liền khó tránh khỏi sẽ tiếp tục thỏa hiệp. Những chuyện nghiêm trọng ta sẽ bố cáo thiên hạ, nói cho bọn họ biết những kẻ đầu cơ đội giá lương thực lên nhất định phải đánh bại bọn chúng! Ninh Nghị ngẫm lại, gật đầu: - Ta quả thật là có phần thiếu quyết đoán rối Tần Tự Nguyên mỉm cười: - Bậc quân tử quan tâm đến loài chim thú trong tự nhiên, mỗi ngày đều thấy sự sinh trưởng của nó, nghe thấy tiếng kêu bi ai của nó lúc sắp chết, thì không thể đánh lòng thịt nó. Lập Hằng làm việc, đối với chính mình hay đối với người khác đều ngoan độc, nhưng với những người dân thường bên cạnh mình thì lại hay động lòng trắc ẩn, đó chính là đạo nghĩa của người quân tử Ninh Nghị nghĩ một chút, lại thở dài một hơi: - Làm việc tốt sẽ được báo đáp chúng ta thường nói ai đó nếu làm việc thiện tích đức, sau này chết rồi thì đâu thể nhận được ân báo. Cuối cùng lại khiến cho người ta nghĩ rằng làm chuyện tốt thì luôn gặp phải ác báo, nếu không gặp phải ác báo thì cũng chẳng phải tâm địa thiện lương gì. Đây là một ảnh hưởng không tốt - Chuyện Lập Hằng nói đâu có xảy ra Tần Tự Nguyên có chút kinh ngạc: - Ta thấy trên đời hiện nay còn có mấy câu chuyện cổ tích hay tiểu thuyết kỳ quái, thường hay đề cập đến việc những người hiếu nghĩa kiên trung thường đều có kết cục tốt đẹp, nếu là nam tử, thường thường thi đấu Trạng Nguyên, phong quan nhất phẩm, nếu là nữ tử, thường thường đến cuối sẽ gặp được đức lang quân như ý. Nói người tốt gặp phải ác báo, thật là rất hiếm đấy - Ấy Ninh Nghị ngẩn người, lập tức không kìm nổi bật cười: - Là ta đã nghĩ quá bi quan, Tần tướng xin đừng trách tội Tần Tự Nguyên cũng cười, sau đó nét mặt mới bắt đầu nghiêm túc: - Thủ đoạn mềm dẻo mà ta nói, Lập Hằng không thể không đề phòng Ninh Nghị gật đầu: - Ta biết rồi, hiện giờ phàm là quan viên được phái ra ở cả hai miền nam bắc đều phải chịu áp lực rất lớn, hoặc là lấy tiền bạc ra dụ dỗ, hoặc là lấy quyền lực ra bức bách liền khiến bọn họ mắt nhắm mắt mở cho qua. Việc này đã để Mật Trinh ti tăng cường điều tra nghiêm khắc, những quan viên khác thì thôi, còn mấy tuyến đường thông thương nam bắc thì không thể qua loa đại khái được - Đã có kẻ móc ngoặc vào tận trong kinh thành, các mối quan hệ của ta ở đây cũng không còn Tần Tự Nguyên sắc mặt âm trầm: - Sớm muộn gì chúng cũng sẽ tìm đến Lập Hằng, Lập Hằng cũng nên có sự chuẩn bị Thấy lão nói đến chuyện này, khóe miệng Ninh Nghị lộ ra một nụ cười: - Chuyện này ta đã chuẩn bị tâm lý rồi, Tần tướng xin cứ an tâm Tần Tự Nguyên thở dài: - Ta cũng không lo cho ngươi, như ta vừa mới nói, Lập Hằng người tàn nhẫn với kẻ khác, cũng tàn nhẫn với cả chính mình. Ta chỉ là than trách thiên hạ này thôi Ngừng lại một chút mới cười rộ lên: - Ồ đúng rồi, Đức Tân và Chu Hải ở phía bắc hình như cũng đã làm rất tốt Ninh Nghị gật gật đầu: - Thành huynh quả thật rất lợi hại, y liên kết với Đức Tân, đám người đó không thể gây phiền phức gì - Ừm, Chu Hải dùng mưu kế quả thật quá ngoan độc, nhưng những chuyện làm ra quả thật rất chu đáo, ta thật ra lại chẳng có gì phải lo lắng cả Lão nhân nói như vậy, thật ra cũng đặt hy vọng rất lớn vào người đệ tử dùng kế lợi hại như Thành Chu Hải. Tần Tự Nguyên và Ninh Nghị sở dĩ nói đến Thành Chu Hải, là vì Thành Chu Hải sau khi phụ trách việc quân lương ở phía bắc, cứu giúp nạn dân gặp thiên tai liền tạm thời tiếp nhận sự vụ của Mật Trinh ti ở phía bắc, sau đó nữa liền cùng Lý Tần đảm nhận thượng tuyến, phối hợp với nhau. Sau đó vào vài ngày trước, đám cường hào ở Hà Đông lộ kịch liệt phản đối, xuất phát từ Quách gia ở huyện Hiếu Nghĩa. Từ sau khi Lý Tần cưỡng ép Quách gia phải nhả lương thực ra, liền đến bàn bạc với Tả Kế Lan, Tả Kế Lan lại đi tìm Tề Phương Hậu của Tề gia, sau khi hai bên liên minh lại, cộng thêm hai kẻ phụ tá, Vương Trí Trinh và Từ Mại đã đề ra điều kiện thứ nhất để liên minh. Sau đó, ngày thứ hai khi Quách Minh Nghĩa về đến nhà, y dưới sự bảo vệ của gia đình trong nhà, đi ra ngoài khóc lóc kể lể với các nạn dân đói khổ rằng: - Bởi vì quan phủ cho rằng Quách gia đang phát cháo miễn phí, khẳng định trong nhà có lương thực, bởi vậy cưỡng bức Quách gia phải đưa ra càng nhiều lương thực hơn, y đành phải bất đắc dĩ nhượng bộ. Đồng thời tuyên bố, đây là ngày cuối cùng Quách gia phát cháo miễn phí Y phải kích động dân chúng phản loạn, công kích vào phía quan phủ. Cho dù chức quan của Lý Tần có lớn đến đâu, bất kể đằng sau y có ai chống lưng, nếu như y lần đầu tiên y ra tay cứu giúp nạn dân lại khiến dân chúng thêm loạn lạc, cộng thêm sức ảnh hưởng của thế lực Tả gia và Tề gia ở kinh thành, chức quan này của y dù thế nào cũng không làm tiếp được. Đây có lẽ là ngày phát cháo miễn phí cuối cùng, Quách gia đặc biệt nấu rất nhiều cháo, cũng là cho những người dân đói nghe được tin tức này thêm chút sức lực. Một đám dân đói nghe Quách Minh Nghĩa nói vậy đều trợn mắt há hốc mồm. Náo loạn nổi lên, nhưng ngay sau đó lập tức có người ở trong đám đông đứng lên hét to: - Y nói dối!