Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 585 : Thiện nhân chi gia, thiên hạ chi phúc

Dịch giả: luongsonbac1102 Mùng một tháng mười năm Cảnh Hàn thứ mười một, tiết Hàn Y. Vừa qua lập đông không lâu, nhiệt độ của mùa thu vẫn chưa hoàn toàn hạ xuống, nhưng cảnh sắc vào cuối mùa thu cũng đã đủ tiêu điều và vắng lặng rồi. Trên các vùng quê đã dọn xong lúa sớm, cây cối cũng đang rụng bớt những lá cuối cùng. Nơi núi đồi, cũng đã cởi bỏ tấm áo mùa thu tráng lệ, biến thành một màu xám xịt. Sông lớn dậy sóng, con đường thôn trang bên bờ sông giờ cũng có cảnh tượng tiêu điều tan hoang. Một đội tàu cũng đang tiến dọc theo sông Hoài xuống. Đội tàu gồm có sáu chiếc thuyền, có lẽ bởi vì bối cảnh của triều đình, phía trên mỗi một con thuyền đều có quan binh trông coi, cũng do vận chuyển hàng hóa khá nặng, nên độ ngập nước của tàu cũng khá sâu. Trên chiếc thuyền lớn phía trước kia, một đám người trẻ mặc quần áo quý phái đang đứng ở mép thuyền để nhìn theo hướng bờ biển, còn có một người trẻ khác, đang đứng nói chuyện cùng mọi người. - Không xa phía trước, mọi người đều có thể nhìn thấy thôn nhỏ kia, bên cạnh thôn có một tượng Quan Âm Bồ Tát, năm nay lũ lụt đã làm ngập thôn. Tượng Quan Âm cũng bị đổ. Nhưng sau lại không có lương thực, không ít người vẫn đến bái Quan Âm, quan phủ mỗi ngày đều phát cháo miễn phí bên đó, mấy ngày trước ta trở về từ bên đó, nhìn thấy có không ít người Đoạn sông phía trước, nơi góc nhỏ của một đường rẽ là có thể nhìn thấy một bức tường đổ, cả thôn hiện giờ đã bị phá hủy, chỉ còn lại một đoạn đường ngắn, tượng Quan Âm bên đó dường như cũng bị chia làm hai, một nửa bị ngấm trong bùn đất. Trong ngoài thôn có rất nhiều người, quần áo tả tơi, bộ dạng gầy yếu hết mức. Cũng có người mang theo bên mình bọc lớn bọc nhỏ, người ta đang phát cháo miễn phí lên cái điểm gần bờ sông, một chiếc thuyền của quan viên dừng ngay bên cạnh. Làm người ta cảm thấy nghẹt thở đó là những tiếng ồn truyền từ bên đó tới. Đói khát là nỗi khổ mà khiến người ta khó có thể chịu được, nhưng khi nó đạt đến tột độ cũng không thể khiến người ta phát điên được, bởi vì đã không còn sức mà phát điên lên được nữa. Lúc này còn chưa đến lúc phát cháo, nhưng số người đang tập trung trong thôn trang, người ngồi người nằm, người lớn thì ôm lấy trẻ nhỏ, đàn ông ôm lấy vợ, người một nhà thì ngồi tụm lại một chỗ, đến nói chuyện cũng không còn sức nữa rồi. Nhưng cũng vì đám người đó tụ tập, nên mấy đứa trẻ con vẫn khóc. Cũng có một số người lớn cũng khóc thét lên. Bầu không khí đó khiến con người ta tê tái lòng. Vị quý công tử đứng trên thuyền nhìn thấy những cảnh này cũng có chút trầm mặc, cũng có người hạ giọng nói: - Hai năm nay chúng ta cũng đã có mấy lần gặp nạn đói như vậy - Chư vị cũng không cần vì thấy cảnh tượng này mà quá buồn. Lúc này tuy rằng số lượng thực mà quan phủ có thể giúp nạn thiên tai không nhiều lắm, nhưng những người này vẫn có thể giữ được tính mạng, chỉ có điều là không được ăn no thôi mà Người tuổi trẻ kia mở miệng an ủi, sau đó nói: - Chỉ có điều thời tiết xem ra là đang lạnh dần, mà lương thực ở phụ cận, đã tăng lên cái giá 36 lượng mỗi thạch rồi Cuộc sống luôn luôn tràn đầy những bất ngờ, không ai có thể đoán biết trước được, nhưng mỗi ngày qua đi bạn phải làm sao để khi bước chân không còn những thứ khiến ta ph... - Haiz, nếu như tuyết rơi, ngay cả cái giá 360 lượng cũng có thể có! Biết bao nhiêu người có thể qua nổi mùa đông này chứ! Có người thở dài ra một hơi, đó là một người có bộ dạng đôn hậu trong đám người ấy, tuy rằng nhìn cách ăn mặc có vẻ không tệ, tuy nhiên thường là người xuống dưới làm việc, là một người có khí lực. nói về điều này, hai đầu lông mày có chút nhíu lại. Đa số đám người cũng nghĩ đến điều này, cùng lúc đó, người công tử phong độ đi từ bên thuyền tới: - Lần này là Bộc Dương gia ta vận chuyển lương thực đến, tổng cộng có năm trăm thạch gạo, ta nguyện quyên góp ba trăm thạch, còn có cả những người này nữa, mặt khác sẽ có hai trăm thạch bán với giá thấp, thu hồi phí tổn, từ nay về sau Bộc Dương gia ta sẽ xử lý 1500 thạch gạo này theo lệ công Người nói chuyện chính là người nối nghiệp của Bộc Dương gia - Bộc Dương Dật. Gã vừa nói như vậy, trong đám người lập tức có kẻ lên tiếng: - Toàn bộ chúng ta cũng quyên góp! Lúc này còn cần có người noi theo, người trẻ tuổi vừa nãy nói liền vội vàng phất tay: - Chư vị! Chư vị! Mời nghe tại hạ nói một lời. Tâm ý của chư vị, thiết nghĩa người dân của khu này đều hết lòng cảm kích, nhưng xin nghe tại hạ lời này, không phải quyên góp... Gã nhìn thấy mọi người nhìn sang phía này rồi mới nói tiếp: - Lần này trước khi đi, ông chủ chúng tôi đã nhấn mạnh nhiều lần rằng, việc cứu nạn thiên tai lần này, mấu chốt không phải là cấp cho quan phủ nhiều hay ít lương thực, mà là phải đánh vào giá lương thực, có gạo lần này có thể vận chuyển đến càng nhiều càng tốt, hơn nữa một là chỉ có thể bán, hai là không được bán với giá quá thấp. Việc này sẽ do Hà đại nhân trong thành quyết định, nhưng theo tại hạ, nếu giá lương thực là 36 lượng, chúng ta e rằng cũng chỉ có thể xuống đến khoảng 30 lượng thôi, như vậy mới có thể tiếp tục hạ giá xuống. Chư vị nếu bán với giá vài lượng một thạch, tại hạ cam đoan, không quá một ngày, thì toàn bộ số lương thực sẽ bị đám tiểu thương nhà giàu nuốt vào bụng, như vậy không chỉ là không có tác dụng, ngược lại càng khiến bọn chúng kiêu căng Đạo lý này mọi người cũng đã hiểu được, người trẻ tuổi dừng lại một chút: - Tuy nhiên, lần này chư vị qua đây, có một vài chuyện, e rằng Hà đại nhân vẫn cần phải nhờ đến sự giúp đỡ của các vị, lần này tình hình thiên tai mở rộng, số người trong thành làm công việc cứu nạn thiên tai là không đủ, mấy lần còn thiếu chút nữa là xảy ra ẩu đả. Chư vị công tử qua đây đã được vài ngày, chắc sẽ không ngại đến ngoài thành giúp phân phát cháo. Hà đại nhân cũng đã từng nói với ông chủ chúng ta rằng, nếu đến rồi lại có thể tự tay làm thì ý nghĩa sẽ khác hẳn. Hà đại nhân cũng cam đoan sự an toàn của các vị, nên mọi người có thể an tâm Một khi tình hình thiên tai mở rộng ra, trong thành nhất định sẽ đóng cửa, đến ngoài thành phát cháo miễn phí nhất định sẽ gặp phải sự nguy hiển. Trong lòng mọi người vốn cũng có chút suy luận, nhưng sau khi nghe người trẻ tuổi nói vậy, thì liền có người lên tiếng: - Có thể ở lại đây hỗ trợ, ta sao phải lo về chuyện này! Người kia cười cười: - Đương nhiên, mấy ngày nay chư vị cũng đã thực hiện việc phát cháo ở ngoài thành, lần này lại được các ngài mang lương thực đến ủng hộ Trong đám người có kẻ cười lớn: - Vậy ta sẽ ở lại thêm mấy ngày, mọi người cũng cùng ta ở lại luôn đi! Bộc Dương Dật nói: - Nếu như vậy, ba trăm thạch mà ta đã định sẵn cũng sẽ không đổi, sáu phần tiền thu được của việc bán hàng lần này, sẽ được đem trở lại Giang Ninh, sau đó sẽ tiếp tục mua lương thực hoặc quần áo mùa đông, lương thực được bán lại cho nơi này, quần áo mùa đông sẽ đi quyên góp. Nếu xem tiết trời, e rằng bọn họ sẽ cần nó đấy Sau khi gã nói lời này thì khiến mọi người xung quanh rầm rì to nhỏ, không khí trên boong thuyền lúc này đã náo nhiệt hơn trước. Người trẻ tuổi kia cũng không nói thêm câu nào, lặng lẽ lui về một phía. Bộc Dương Dật đứng ở bên mép thuyền, lấy ra một quyển sách, bớt thời gian xem vài câu. Lúc này đây, đối với Bộc Dương Dật mà nói, chuyện vận chuyển lương thực cũng chỉ giống như việc buôn bán đơn thuần, cũng không có quá nhiều sự hưng phấn, trên thực tế, trong đám người cũng có một phần nhỏ là loại người như này. Đoạn đường đi đến Hoài Nam này, có thể kiếm được bao nhiêu tiền với y cũng không phải chuyện gì to tát, ngược lại là chính là người thanh niên này, dọc đường đi đã khiến y phải chú ý đến. Lần này đây là do quan phủ làm chủ, phủ Thành Quốc công chúa cũng đang đứng sau giật dây việc giúp nạn thiên tai, có một thế lực đang hoạt động đằng sau đó. Bộc Dương gia là thương gia giàu có bậc nhất Giang Ninh, y tất nhiên biết tất cả những điều này đến từ Hữu tướng phủ ở phía bắc, mà khi càng dấn sâu vào, y lại càng nhận ra được bóng dáng của Ninh Lập Hằng "Thập bộ nhất toán". Liên lạc cho mọi người tập trung. Sắp xếp hành trình, dọc theo đường đi phối hợp mọi chuyện cùng những người khác, nói chuyện trời đất. Tuy rằng phần lớn là đã được Khang Hiền an bài trước đó, nhưng từ trước đến nay vẫn là người trẻ tuổi tên Đường Văn trực tiếp tiếp xúc với bọn họ. gã nói chuyện cùng với mọi người. Nhưng trong những lời gã nói, không biết rằng đó là vô tình hay cố ý, song luôn đánh được vào tâm của mọi người, nhận được sự thông cảm và đốt lên lòng căm thù. Đương nhiên, trước khi mọi người rời khỏi Giang Ninh, Thanh Quốc công chúa và Khang Hiền cũng đã từng tiếp đón họ, với ý khích lệ và cổ vũ mọi người có lòng làm tốt mọi chuyện. Mà dọc theo con đường này, người tuổi trẻ đó vẫn khéo léo đánh vào tâm tư của mọi người, vừa có thể kiếm được tiền lại có thể đánh động được lòng trắc ẩn của họ, luôn nói cho bọn họ biết, con đường mà họ đang đi là đi làm chuyện tốt, cũng nói cho họ biết những tên nhà buôn vô lương tâm đó đang hại người khác như thế nào, có bao nhiêu người sẽ bị chết đói, hay mặt khác, cũng để cho bọn họ biết bộ dạng thê thảm của họ ra sao. Đôi lúc thì nhắc đến mấy chuyện cũ liên quan đến những người nghèo, rồi khi những người giàu có giúp đỡ họ thì nhận được thành quả như thế nào. Mà bên phía những người này, có một bộ phận lớn là con cháu của trung địa chủ vùng nông thôn. Trong nhà bọn họ có lẽ có lương thực, nhưng tầm nhìn của họ còn hạn chế, có người thì được đọc sách đi học, nhưng cuối cùng cũng không bước vào được chốn quan trường. Tiếp đó Khang Hiền thông báo cho bọn họ tình hình thiên tai, lớn hơn nữa là tán dương họ, đến mức mà những người này phổng mũi không còn biết phương hướng gì nữa. Tiếp theo là đưa đường dẫn lối cho họ, củng cố lòng tin cho họ. Nếu không phải là hàng loạt phương pháp được đưa ra và đan xen với nhau, chắc hẳn lúc này bọn họ cũng không chắc đã nguyện nói ra việc sẽ ủng hộ hay quyên góp gì đó. Thậm chí khi này Bộc Dương Dật còn đang nghi ngờ rằng, địa điểm được giúp nạn thiên tai vừa rồi, có phải là do bọn họ có ý an bài từ trước không nữa. Y vừa rồi còn nói là sẽ dùng sáu phần lương thực để dùng vào việc giúp nạn thiên tai, chỉ là thú vui. Dọc theo con đường này, y liên tục theo dõi những cử chỉ và hành động của người trẻ kia, thấy người đó thỉnh thoảng trốn ở một bên đọc sách, yên lặng và trầm ngâm giống như một học sinh vỡ lòng bắt đầu học tứ thư. Y cũng cảm thấy tò mò, nếu như thực sự mọi chuyện được điều khiển từ phía bắc, nếu vậy bên đó làm thế nào lại có thể bồi dưỡng được một người trẻ như vậy... Bộc Dương Dật vừa khẽ hé một chút tấm rèm cửa sổ ra để quan sát mọi chuyện, vừa nhìn xuống phía sưới đó. Cũng vì chiếc thuyền này đang chở một quý nhân, chuyện Bộc Dương Dật nguyện ý hỗ trợ, cũng có một phần lớn cũng do sự hiện hữu của nàng. Phía sau cửa số là một thiếu nữ mà trên mặt nàng hiện lên nét vô cùng quý phái, trong mấy ngày nay, nàng chỉ luôn yên lặng quan sát sự chuyển biến của mọi chuyện. - Người được phái tới phía bắc lần này quả là không tồi Có lẽ bởi vì tình hình thiên tai lần này rất nghiêm trọng, hai đầu lông mày Chu Bội mang theo một chút u buồn, nhưng vào lúc này vẫn nhẹ nhàng cười cười. Ngày này, giá lương thực ở Hoài Nam đã là ba mươi sáu lượng một thạch, lũ lụt đã lan rộng. Tình hình phía nam như thế, nhưng ở phía bắc cũng có tình trạng tương tự. Vừa qua lập đông, bầu không khí của nạn thiên tai đã trở nên căng thẳng lên như dây cung. Nửa tháng trước Ninh Nghị đã điều tiết để nhóm lương thực đầu tiên tiến đến những khu gặp nạn, nhưng tình hình biến hóa về sau, thì cũng không khiến cho nhiều người dân thường có thể cảm nhận được nhiều. Đám ăn mày và lưu dân lần lượt tụ tập đến kinh thành, số người không có cơm ăn ngày càng nhiều, tất cả bọn họ đều đến để tìm lương thực. Vậy nên trong tình hình như vậy ắt sẽ phải có những người có lòng thiện tâm. Phần Châu Hà Đông lộ, huyện Hiếu Nghĩa, trong ngoài Quách gia đã có đến hơn ngàn người đến tụ tập, người nào người nấy cầm một chiếc bát tô xếp hàng chờ những môi cháo nóng hổi được phát đến. Người nào đã lấy được cháo thì vội vàng uống, kẻ thì đi ra phía trước, nhưng cũng đến một nửa là còn nói lời cảm ơn. Huyện Hiếu Nghĩa, trong năm Trinh Quán vì Quách Hưng có hiếu nghĩa mà có cái tên này. Quách gia này có phải là được kế thừa từ đời Đường hay không cũng khó nói, nhưng gia đình họ thiện tâm, tiếng lành được đồn đến những vì lân cận quanh đó. Trong viện và ngoài viện là hai thế giới khác nhau. Tường viện cao cao trở thành bức rào ngăn cản tiếng ồn, Lý Tần ngồi trong phòng, vừa uống trà vừa đại gia chủ Quách gia Quách Minh Lễ đi ra. Không lâu sau đó, vị gia chủ Quách gia hơn 50 tuổi đi ra, thi hành lễ vấn an với vị Chuyển vận phó Sự mới nhậm chức này, Lý Tần cũng bày tỏ lòng cảm kích vì thiện ý của ông ta đã giúp đỡ người dân, đối phương cũng nói khiêm tốn vài câu. - Thực không dám giấu Quách lão, bổn quan lần này đến đây, là vì chuyện giá lương thực bên ngoài Lý Tần ngôn ngữ ôn hòa, đối phương cũng cười theo: - Không biết việc này có liên quan gì đến Quách mỗ - Quách lão cũng biết, triều đình không thể cứ để giá lương thực ngày càng tăng lên như vậy, nên chúng ta đã vận chuyển lương thực tới. Giá lương thực bên ngoài hiện nay đã được chúng ta ép xuống trong thời gian gần đây, chắc hẳn ngươi cũng nhìn thấy, giờ chỉ còn ba mươi lượng thôi, nhưng vẫn còn cần ép nó xuống nữa. Đợt sau, chúng ta hy vọng giá lương thực chỉ còn hai mươi lăm lượng, đến lúc đó mong rằng giá lương thực của Quách gia bán ra cũng chỉ vậy thôi. Thực ra nếu Quách gia bán với giá đó thì cũng đã thu được lợi nhuận gấp 10 lần, coi nhưng đã kiếm được lời, ông thấy có đúng không? Lão nhân kia bối rối: - Đại, đại nhân, lão tiểu nhân...không rõ lắm ạ, lão tiểu nhân... mỗi tháng đều tổ chức phát cháo miễn phí cho nạn dân, mỗi tháng tiêu tốn mấy trăm thạch lương thực. Còn mấy tháng nữa là đến mùa đông. Giá lương thực... có quan hệ gì đối với tiểu nhân vậy ạ? Lý Tần uống ngụm trà, cũng mỉm cười chắp tay: - Quách gia thiện tâm, từ trước đến nay đã có tiếng là hiếu nghĩa, Lý mỗ vẫn rất ái mộ từ trước đến nay. Lần này khi thiên tai đến, Quách gia lại có thể xuất ra một lượng lương thực lớn như vậy, là vô cùng tốt, bản quan nhất định sẽ tặng bảng hiệu, sẽ khua chiêng múa trống, tự mình đưa tới quý phủ. Nhưng giá lương thực lại có liên quan đến Quách gia đấy, ta biết rằng Quách gia có lương thực, lương thực của cả vùng Phần Châu này phụ thuộc vào gia đình ông rất nhiều, nếu các người không bán, những kẻ khác sẽ nhìn theo đó, như vậy thì không được tốt cho lắm - Đại nhân oan uổng quá, bọn họ không bán thì có liên quan gì đến lão tiểu nhân, đại nhân ngài... lão tiểu nhân cũng đã xuất ra nhiều lương thực như vậy rồi, đại nhân ngài... Sao có thể có đạo lý như vậy được ạ. - Đạo lý là sao, ngươi vui lòng phát cháo miễn phí, nhưng lại quyết không chịu bán lương thực ra. Quốc triều cũng đã có pháp lệnh, nếu ghìm hàng đầu cơ tích trữ và tự mình nâng giá, ta có thể xử lý người, nhưng ta thấy Quách gia cũng có phần thiện tâm, mà từ xưa đến nay bản quan luôn tôn trọng những người như vậy, vì thế bản quan mới phải đích thân đến nói Ánh mắt Lý Tần hiền hòa, lão nhân kia do dự một lúc lâu sau, rồi cắn chặt răng lại: - Đại nhân, sao lại có thể nói thế chứ cái gì là tự mình nâng giá, đại nhân, tiểu nhân không có mang lương thực bán ra bên ngoài mà, nên không thể gọi là tự ý nâng giá được... đại gia nghiệp của lão tiểu nhân, thực ra là còn nhiều người trong đó nữa, trong nhà có dự trữ lương thực cũng chỉ là để phòng mất mùa, hơn nữa lương thực đó còn có cả một phần là của các vị cổ đông khác, bọn họ không gật đầu, một mình tiểu nhân sao dám bán. Đại nhân xin thông cảm cho ạ... thiên tai hằng bao năm qua cũng đâu có chuyện quan phủ bắt người dân phải bán lương thực ra đâu, đại nhân, lão tiểu nhân nguyện ý quyên lương thực, quyên lương thực... Không cho phép đầu cơ tích trữ lương thực, nâng giá lương thực, thực chất đây là pháp lệnh mà triều đại nào cũng có. Nhưng vấn đề tồn tại từ trước đến nay trên thế giới này không phải nằm ở pháp lệnh, mà là pháp lệnh đó có ra khỏi được kinh thành hay không, hay có thể thi hành được hay không. Tỷ như chuyện giúp nạn thiên tai, đại bộ phận đều biết rằng chỉ phải nghiêm túc chấp hành pháp luật, đem những kẻ ăn hối lộ ra xử lý, kể cả là một đám đi chăng nữa, dù sao giết một đám cũng có thể giết gà dọa khỉ, vấn đề còn nằm ở việc sẽ ảnh hưởng đến nhiều kẻ, nên căn bản không ai dám làm. Võ triều cổ vũ thương nghiệp, thị trường cũng trở nên khá tự do, giá cả dao động, rất nhiều thời điểm là do thị trường tùy ý điều tiết. Đến thời điểm này, quan phủ không có quá nhiều biện pháp với việc trữ hàng, đương nhiên, bản chất của vấn đề cũng không nằm ở chỗ biện pháp là gì, mà là khi lợi ích của quan phủ được tạo thành một sợi dây xích, thì cần điều tra nghiêm túc để tránh việc này, về cơ bản thì không có khả năng đó. Đây cũng là vấn đề mà đám người Tần Tự Nguyên biết rằng đó là nguyên nhân mà nạn đói khó được giải quyết. Tuy nhiên... nếu không thể ngăn chặn toàn bộ, thì chuyện có thể xử lý được một hai tên, trong đó Lý Tần vẫn có quyền được làm vậy. - Ta không cần ngươi quyên lương thực, bản quan không phải đến cửa nhà người ăn xin, hơn nữa nếu để làm tổn hại đến lợi ích của ngươi cũng không tốt cho lắm. Lý Tần cầm lấy chén trà: - Bản quan muốn là hai bên sẽ cùng có lợi, giá cả có đặt một chút cũng không thành vấn đề, quan trọng là... phải có lương thực bán ra, 25 lượng một thạch, lời kiếm gấp mười lần, ngươi có kiếm được nhiều bản quan vẫn vui vẻ. Người làm quan dù sao cũng muốn cho dân được giàu.... - Đại nhân, tiểu nhân nguyện quyên 500 thạch - Không cần giả bộ ngớ ngẩn với ta làm gì! Ta không cần lương thực của ngươi! Lý Tần nhấn mạnh, lập tức nói tiếp: - Bản quan vừa đến nhậm chức không lâu, có rất nhiều điều còn chưa quen thuộc cho lắm, nhưng nếu phải tra ra một hai người thì tất nhiên là có thể. Các ngươi khống chế giá lương thực, khiến nó ngày càng tăng lên. Ta không phải không muốn để cho các ngươi kiếm tiền, nhưng cũng không đến mức quá đáng như vậy chứ! Bản quan biết, phía sau chống lưng cho ngươi là Tả gia, nhưng nếu bản quan muốn xử lý ngươi thì bọn họ cũng không bảo vệ nỗi! Lão nhân kia sắc mặt bỗng trắng nhợt, sau đó vội vàng quỳ xuống: - Đại nhân! Nếu ngài đã biết như vậy sao còn muốn ép tiểu nhân vậy ạ! Lão tiểu nhân cả đời làm việc thiện, nhưng chuyện lương thực cũng là chuyện buôn bán, những cổ đông trong gia đình và dòng họ còn rất nhiều, còn bọn họ thì tiểu nhân sao dám làm bậy được. hơn nữa đại nhân ngài cũng biết đến Tả gia mà, còn có những kẻ khác ở Hà Đông lộ, nếu lão tiểu nhân làm vậy sẽ khiến nhiều người tức giận, nếu vậy Quách gia cũng xong đời, đại nhân... Lý Tần đặt chén trà xuống, hít một hơi rồi đứng lên: - Đúng vậy, các ngươi là làm việc thiện, ta biết, ngoài gia môn của Tả gia, thì số người cần đến lương thực, cần đến cháo của các ngươi còn gấp hơn hai lần như thế. Bản quan có vị bằng hữu, họ cũng nói rất nhiều về các ngươi, rằng các ngươi đều là đại thiện nhân, chưa bao giờ muốn giết người, bởi vì nếu ngươi chết, bọn họ sẽ lao đến nhà các ngươi, giết người của các ngươi! Cướp lấy đồ đạc! Các ngươi không muốn người ta chết, song lại muốn biến bọn họ thành cái bộ dạng ở ngoài kia, sau đó thì phát cháo miễn phí, nuôi dưỡng bọn họ, cứu bọn họ một mạng! Các ngươi đúng là người quá tốt! Bên trong lời nói của y có cả sự phẫn nộ, nhưng cũng có chút bất lực: - Quyền lực của bản quan, chỉ hận là không thể làm gì được Tả gia, nhưng để xử lý các ngươi thì có thừa. Còn có mấy ngày nữa, Quách lão gia, ông suy nghĩ lại một chút đi. Ta biết ông sợ Tả gia, nhưng nhanh thôi ông cũng sẽ học được cách sợ bản quan! Bởi vì mấy ngày nữa, nếu ông còn tiếp tục không bán lương thực, bản quan buộc phải xử lý. Quách lão gia, cáo từ! - Đại nhân. Ngài đừng làm như vậy! Đại nhân, chúng ta có thể thương lượng! Đại nhân vậy... Lão nhân kia gào lớn, nhưng Lý Tần đã đứng dậy đi nhanh ra bên ngoài. Đợt đến khi ra khỏi cửa, xe ngựa chạy đi xa dần thì y mới vén rèm xe lên. Nhìn về phía nạn dân đang tụ tập ở phía sau, sau đó quay người lại, thấp giọng nói: - Để mắt đến nơi này, không được xảy ra phiền phức Sau khi Lý Tần rời khỏi, Quách Minh Lễ cũng nhanh chóng rời khỏi nhà, đi đến Tả gia ở Tấn Châu. Xe ngựa đi rất nhanh, ngày hôm sau đã có thể đến được nơi đó, tuy nhiên người mà ông ta tìm đến không phải là Đại nho Tả Hữu Đoan gia chủ của Tả gia, về việc tích trữ lương thực, có lẽ Tả Đoan Hữu cũng có hiểu biết, nhưng thái độ của lão thì lại tỏ ra không thích, chỉ có điều là sản nghiệp của gia đình lớn như vậy, cũng không sao quản hết được. Người phụ trách phía trên Quách Minh Lễ, chính là tam thiếu gia của Tả gia, Tả Kế Lan. Tả gia là một gia tộc lớn, ngoại trừ Tả Hữu Đoan nằm trong tay toàn cục ra, phần đông huynh đệ còn lại cũng là người trong dòng tộc. Ta Kế Lan chính là con ruột của Ta Đoan Hữu, vậy nên nếu không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, chủ nhân tương lai của Tả gia chắc chắn là y cùng với Nhị thiếu gia Tả Kế Quân. Mấy năm nay Tả Kế Lan nằm trong tay không ít chuyện kinh doanh, giúp rất nhiều tộc nhân khác kiếm tiền, lần này chuyện nạn đói cũng chính là thời điểm mà y chuẩn bị làm quả lớn. Nó Sau khi nghe Quách Minh Lễ nói xong chuyện này, ánh mắt của người đàn ông 31 tuổi nhìn chằm chằm vào lão nhân kia: - Quách thúc, ngươi cũng biết chuyện lần này quan trọng với ta thế nào - Vâng - Gã có thể là cho người chết, ta cũng có thể, hơn nữa gã chỉ là một tên quan lâm thời, sau khi khoảng thời gian này qua rồi, thì sẽ không có cách nào làm gì được người, nhưng Tả gia ta đã nhiều thế hệ cư trú tại đây, người nghĩ kĩ xem sao? - Nhưng... Trên mặt Quách Minh lễ lộ ra vẻ u sầu: - Gã, gã không phải là nói giỡn đâu ạ, ngài nên nghĩ biện pháp nhanh đi - Ta biết rằng tên Chuyển vận Phó sứ này là người của Tần Tự Nguyên... Tả Kế Lan ngẫm nghĩ một chút: - Ta sẽ xử lý gã, nhưng ngươi không được phép nhả ra, biết không? - ... Dạ. - Bất kể là như thế nào, muốn làm được chuyện trên quan trường là không dễ. Đêm nay người cứ ở lại đây, ta sẽ giúp người nghĩ cách, sau đó thì người về. Hiện giờ nên đi nghỉ trước đi, không có chuyện gì đâu, thoải mái đi, đừng căng thẳng quá nữa Sau khi để Quách Minh Lễ rời khỏi như vậy, Tả Kế Lan mới gọi hai kẻ trợ thủ bên cạnh đến, hai kẻ đó một người là tộc thúc trong nhà, bởi vì trước kia địa vị không cao nên được gọi là Tả Tứ, còn người kia là một tên thư sinh trung niên bốn mươi tuổi, tên là Vương Trí Trinh, cũng là một phụ tá vô cùng đắc lực bên cạnh Tả Hữu Lan, sau khi nói một chút về mọi chuyện, Tả Kế Lan đập mạnh một cái lên bàn. - Lúc này mà lão Quách muốn trở mặt với ta, ta sẽ khiến cho y chết! Y nghiến răng nghiến lợi, sau đó nói: - Còn về phần cái tên Lý Tần kia, các ngươi có ý kiến gì không? Tả Tứ liếc nhìn về phía Vương Trí Trinh một cái, thấy đối phương đang trầm tư, đành phải lên tiếng trước: - Theo ta thấy, chúng... Tả Kế Lan lắc lắc đầu: - Gã vừa mới đến, lại là người của Tần Tự Nguyên, tạm thời đương nhiên chúng ta không làm thế được! Ta không lo đến Quách Minh Lễ, vì có cho y ăn gan hùm y cũng không dám xuất lương thực ra, cho dù là có xuất ra đi chăng nữa cũng không ảnh hưởng mấy. Nhưng tên Lý Tần kia đến, chứng minh triều đình cũng đang ra tay, gần đây nhất giá lương thực giảm xuống 30 lượng, chắc chắn là do họ làm? - Về việc giá lương thực, hiện giờ chuyện dao động là rất lớn, nhưng cũng chỉ là loạn hô mà thôi, cũng không phải hắn nói đến 30 lượng chính là 30 lượng Vương Trinh mở miệng, nhíu mày ngẫm nghĩ một chút: - Gần đến khi lập đông, giá lương thực cũng sẽ phát triển thêm, hiện giờ có đột nhiên rớt xuống một chút, khi trước thiếu chút nữa là có thể tăng đến 42 lượng, rồi đột nhiên thị trường lại được bổ sung một lượng lớn lương thực, vốn tưởng, đám tiểu thương đui mù đó dễ nuốt, kết quả là bên đó vẫn luôn còn lương thực, chúng ta đã nuốt gần trăm nghìn thạch, giá tiền còn là 37 lượng 4 nữa, vậy mà sau đó giá cả lại rớt. - 37 lượng 4 Tả Kế Lan mở trừng hai mắt. - Nuốt vào năm nghìn thạch, cũng khoảng hơn mười vạn lạng bạc, nếu hiện tại giá là ba mươi lượng, nói cách khác chúng ta đã thua mất hơn ba vạn hai rồi? - Cũng không hẳn là như vậy Vương Trí Trinh nói: - Mùa đông đến rồi, tiếp đây giá cả nhất định sẽ phải tăng, nói là 30 lượng một thạch, nhưng lương thực bên ngoài cũng không nhiều, chúng ta cứ ngồi đợi là được rồi Tả Kế Lan ngẫm nghĩ một chút: - Nếu có kẻ nào lấy đấy đi cầm cố, ba mươi lượng cũng chỉ là 30 lượng, cũng đúng. - Chuyện này, Tề gia chắc hẳn là cũng biết, nhị thiếu gia có muốn tìm bọn họ nói chuyện không ạ? - Ồ... cũng được Mọi chuyện như thế, đến ngày hôm sau mấy người đó đến gặp thiếu gia của nhà họ Tề tên Tề Phương Hậu. phụ tá của người này là Từ Mại, người này là một loại người với Vương Trí Trinh, để có thể làm phụ tá cho các gia tộc như thế này, hơn phân nửa là thư sinh danh sĩ tinh thông các loại, hai bên hợp lại tính toán, tất nhiên là sẽ tìm được điểm chung. - Khoảng thời gian trước đây, bởi vì nghe nói triều đình sắp xếp người đến đây bán lương thực. Những người phía dưới đều muốn thăm dò thực hư, nhóm đầu tiên nuốt bốn ngàn thạch, nhóm thứ hai hai ngàn thạch, tổng cộng là sáu ngàn thạch Tề Phương Hậu nói. - Ta không cần quan tâm tiền, nhưng nếu cứ mãi ôm hàng vào như thế thì không có nghĩa lý gì, cho nên phải xem xem đã rồi sau đó quan phủ nói giá lương thực lại xuống. Bọn họ đang bán với giá 30 lượng, ta phỏng chừng không nhiều lắm, nhưng không biết tiếp theo sẽ có bao nhiêu Từ Mại rất có tiếng ở vùng Hà Đông, từ trước đến nay luôn cầm quạt lông và chít khăn trên đầu, y cầm quạt trên tay phe phẩy: - Xem ra, phía sau bọn họ có người rất tài, thông thạo lĩnh vực này. - Làm quan thì biết cái gì? Tả Kế Lan cười lạnh: - Bọn họ không phải là đầu tiên sẽ tìm ra một nhóm người để giết, sau đó lại tìm thêm nhóm người khác để giết hay sao. Lần này sao không thấy động tính gì... - Cũng giết được vài kẻ, nhưng thực sự là động tĩnh lần này không quá lớn, chỉ xoay quanh giá lương thực. Cho nên mới nói bên kia có người hiểu về cái này Từ Mại phấy phẩy quạt, Tề Phương Hậu bên này cười, nói: - Vậy, Từ tiên sinh có đối sách gì - Trong kinh thành, những kẻ có tài năng quả thật không đơn giản, chúng ta tạm thời chưa thể tra rõ ràng, nên không được khinh địch Từ Mại nói: - Tuy nhiên theo Từ mỗ biết, những người có thể làm được kinh doanh lớn trong kinh thành, phần lớn đều là có quan hệ với quan lớn. Đương nhiên cho dù chuyện là thế nào, ở Hà Đông lộ này đã có Tề gia và Tả gia làm chủ, dựa vào nhận thức nông cạn của tại hạ và khả năng vận trù của Vương huynh, tin tưởng rằng cho dù là kẻ nào, đều không làm được mà phải bỏ đi thôi. Các huynh thấy sao? Vương Trí Trinh cười phá lên: - Khi trước là chưa bao giờ coi trọng, hiện giờ thì đã có chuẩn bị, bất kể là ai phía sau cũng phải dạy cho kẻ đó cách làm người Trong chốc lát, tất cả mọi người đều cười lên. Kế tiếp, toàn bộ giá lương thực của Hà Đông lộ bắt đầu giảm xuống. Cùng lúc đó, đối với chuyện của Quách Minh Lễ, hai bên cũng có kết hợp với nhau, một kế sách thực sự là khó thực hiện đã được đưa ra. Không lâu sau đó, Quách Minh Lễ đã về đến nhà, dự đoán là y sẽ ra một đòn phủ đầu nguy hiểm với Lý Tần. Kinh thành, thời gian đã dần tiến vào đông, Ninh Nghị bận rộn trong tướng phủ, mỗi ngày đều thu nhận rất nhiều thông tin tình báo và số liệu được Mật Trinh ti thu gom, đồng thời phán đoán về việc giao động của giá lương thực, cùng với đó là dựa vào tốc độ nhanh nhất có thể để truyền ra bên ngoài. Lúc này mạng lưới tình báo lại hơi chậm và có sự chênh lệch, vì có rất nhiều chuyện thường thường chỉ có thể dựa vào việc dự đoán, Ninh Nghị cũng đang điều chỉnh những bước đi của chính mình. Đến khi hắn đã thực sự thành thạo thì có khi vừa nghe ca hát vừa làm việc cũng được. Văn Nhân Bất Nhị hiện tại cũng đang giúp đỡ cho hắn, người này cũng hiện ra một bộ dạng có chút mệt mỏi, đúng là gã đã bị những số liệu này khiến cho hồ đồ rồi, hoàn toàn không thể nhận ra được căn cứ nào khiến gã đưa ra những quyết định như thế. Nhưng không lâu sau đó, gã cũng dần dần nhìn thấy bóng dáng và động tĩnh về việc Ninh Nghị liên kết với sĩ tộc lương thực trong nước. Đầu tháng mười, đối với bọn họ mà nói, hết thảy còn tương đối bình tĩnh, bởi vì giao phong chỉ xảy ra ở phạm vi ngoài kinh thành. Mà tại lúc mở đầu này, do Ninh Nghị đã bắt đầu nhúng tay vào đối với hai phía nam bắc, sau khi hai bên ý thức được điều này thì bắt đầu triển khai phản pháo, tương đối kịch liệt.