Ở Rể (Chuế Tế)

Chương 304 : Một tràng phong hoa tuyết nguyệt

Ngày thứ nhất nói xong, ngày thứ hai liền bắt đầu xử lý việc kết hôn, trên thực tế, đó không phải là kết quả mà đám người Phương Tịch trong hoàng cung muốn nhìn thấy, đây thuần túy là quyết định độc đoán chuyên quyền của Lưu Tây Qua mà thôi. Từ trước tới nay Bá Đao doanh trong công việc thường pha chút lưu manh, thói quen này tiếp tục được lưu truyền gìn giữ tới thế hệ Lưu Đại Bưu, tuy rằng rất hiếm khi bị người ta nắm lấy nhược điểm nhưng một khi xảy ra chuyện, phong cách ứng phó cũng hoàn toàn là làm sai thì bị ăn đòn mà thôi. Lần này, Lưu Tây Qua đã xác định việc này không đẩy đi được, thành thân là không thể tránh khỏi, về các phương diện khác cô hoàn toàn không muốn làm trò cười cho thiên hạ. Về phương diện khác còn là bởi vì không có bao nhiêu tình cảm với Ninh Nghị. Khi vừa mới bắt đầu qua lại với Ninh Nghị, Lưu Tây Qua đã đặt bản thân vào vị trí chủ công tuy rằng cô không phải là nhân vật toàn năng tài giỏi gì nhưng quý ở chỗ có lòng học hỏi, đầu học lại dùng tốt, mỗi lần có thể học tập được lối tư duy của người khác. Đáng tiếc, Ninh Nghị không phải là quân sư đầu chó, khi hệ thống lý luận tưởng tư tư duy của hắn dần dần vượt xa năng lực hấp thu của Lưu Tây Qua, lập tức biến thành trợ tá đắc lực giống như Gia Cát Lượng, sau này thật sự chỉ có thể xưng hô là Đồng chí. Tới nỗi hai người mỗi khi nói chuyện là không thể ngừng lại, hoặc chỉ điểm giang sơn hoặc nói về chuyện trong nhà, nói xấu người khác, hay là mấy chuyện bông đùa. Thân thiện là thân thiện, với tính cách của Lưu Tây Qua có thể không chút do dự nhận thơ từ của Ninh Nghị là của bản thân đã nói rõ cô hoàn toàn tín nhiệm Ninh Nghị, xem như là huynh đệ trong nhà. Nhưng nếu nói tình cảm trở thành vợ chồng, đặc biệt là chuẩn bị tâm lý, quả thực là không có điều này. Nếu để cho hắn nhìn thấy bản thân rất hưởng thụ rất nghiêm túc làm chuyện này, sau này làm sao đối diện với hắn đây. Vấn đề này khiến Lưu Tây Qua tự hỏi nhiều nhất. Nhưng ở một mặt khác, cô cũng không phải là người không hiểu chuyện. Đối với các loại nhân tình thế sự, suy nghĩ của một cô gái thật ra còn nhiều hơn người bình thường rất nhiều. Việc đó được quyết định xong, mặc dù vội vàng nhưng trong lòng cô vẫn không tránh khỏi suy nghĩ đến chuyện sau này thật sự ở cùng một chỗ với Ninh Nghị, thời đại này cho dù nữ tử phóng khoáng hơn nữa cũng không thể thoát khỏi luân lý của hôn nhân; một khi thành thân có thể cả cuộc đời thật sự phải gắn bó với Ninh Nghị. Đối với điểm này, sau khi thoáng nghĩ qua, với một người tính tình ngay thẳng như cô cũng không muốn nhìn thẳng vào kết luận lắng đọng ở trong lòng: Có lẽ. . .Cô cũng không phải là không thể tiếp nhận. Có rất nhiều việc tiếp tục suy nghĩ thật sự rất xấu hổ. Nhưng hiện tại mâu thuẫn đã bày ra trước mắt, chuyện này xem như là thật hay là giả đây. Nếu hiện tại là giả, sau này biến thành thật thì sao, bản thân có thể vì trò đùa lúc này mà cảm thấy tiếc nuối hay không? Là một cô gái nếu thật sự tìm được nơi thuộc về mình, đương nhiên cô cũng hi vọng có thể một lần xuất giá hoàn hảo. Nhưng từ tình hình trước mắt không thể nào tốt được. . . Đêm hôm qua sau khi từ hoàng cung trở về trong lòng cô cũng vì chuyện này mà rối như tơ vò, sau đó câu nói Trong Bá Đao doanh vẫn náo nhiệt hơn một chút của Ninh Nghị cấp cho cô một con đường lui. Sau này nhớ lại cũng không biết đó thật sự là câu buột miệng khi đó của Ninh Nghị hay là bản năng ý thức tính kế mọi phương diện, điều này sợ rằng ngay cả bản thân Ninh Nghị cũng không nói rõ ràng được. Bên ngoài mặc kệ không quản, bên trong Bá Đao doanh ít ra còn có thể vui đùa một trận. Mọi người đường đường chính chính náo nhiệt một phen, dù sao đây cũng là yêu cầu của Ninh Nghị, bản thân chỉ đại phát từ bi đáp ứng hắn. . . Vì thế việc hôn lễ giao cho Lưu Thiên Nam, tiếp đó Tây Qua ra mặt ngăn cản tất cả người bên ngoài, kháng nghị cũng được khuyên bảo cũng xong mặc kệ không nghe tới, lão nương muốn thành thân. Về phần Nam thúc cần phải biến thành thật chính thức, dù sao cô cũng không có biện pháp nào khác, thật xin lỗi! Bên trong có vài vấn đề tương đối mẫn cảm đã bị cô bỏ qua. Làm thế nào với mối quan hệ giữa Ninh Nghị và Tô Đàn Nhi, hắn đã kết hôn rồi làm thế nào mới tái hôn được. Lưu Tây Qua lấy thân phận gì cùng hắn thành thân, đương nhiên, lúc này vô luận Lưu Tây Qua là công chúa hay là trang chủ đều đồng nghĩa với việc Ninh Nghị ở rể. Hắn như vậy thì sao có thể ở rể, không khéo lại hóa thành tình cảnh đau đầu một người hai vợ. Không phải không có ai quan tâm tới tình cảnh này, đám đàn bà Phương Bách Hoa và Thiệu Tiên Anh tương đối quan tâm nhưng Lưu Tây Qua mặc kệ không quản. Vào lúc này muốn giết chết Tô Đàn Nhi là không có biện pháp, tiễn đi cũng không đi. Khi đám đàn bà đang lo lắng thì Phương Tịch cũng phản đối, gọi Lưu Tây Qua lên kim điện mắng cho một trận, ngược lại Lưu Tây Qua nhất mực kiên trì Con muốn thành thân, xin thánh công và hoàng hậu khi đó tới làm cha mẹ của con. . . khiến người nghe buồn bực không thôi. Phương Tịch cũng không có biện pháp, vừa suy nghĩ làm thế nào khiến Tây Qua thay đổi chủ ý vừa ban thưởng các loại đồ vật cho Bá Đao doanh, ví dụ như ban cho đồ cưới phù hợp với thân phận công chúa của Tây Qua, mặt khác cũng phong quan tước cho Ninh Nghị ban cho tứ đẳng, một ngày năm sau chỉ dụ chạy tới Bá Đao doanh. Bên ngoài lại đang suy nghĩ nếu như Tây Qua thật sự ương bướng cố chấp, trong thành có nên chuẩn bị chúc mừng hay không, vân vân và vân vân. Bên phía Ninh Nghị cũng đôi chút hỗn loạn, nghiêm túc mà nói đây là lần đầu tiên thành thân của hắn, là tân lang quân có rất nhiều người tới hỏi ý kiến của hắn. Chuyện này diễn ra chóng vánh vội vã và có đôi chút như trò đùa nhưng đám người Lưu Thiên Nam có thể nhìn ra được, Tây Qua ít nhiều vẫn có tình cảm với Ninh Nghị, chuyện thành thân vẫn dễ làm. Nhưng nương tử chính quy của Ninh Nghị vẫn còn đó, hỏi hắn về chuyện hôn lễ chẳng khác nào chọc tức cô ta; đối với bất kỳ người nào tới thăm hỏi Ninh Nghị đều không có sắc mặt tốt, về phần vị nội thị trong cung ngày tới năm sáu lần truyền chỉ phong thưởng, sau khi Ninh Nghị quen thuộc khi nhìn thấy hắn trực tiếp nhận lấy thánh chỉ, sau đó vỗ vỗ tay đối phương: - Biết rồi, biết rồi, đừng đọc nữa. . . Với tính tình của hắn đương nhiên sẽ không thật sự cảm thấy có bao nhiêu phiền toái, làm như vậy là chỉ vì để Tô Đàn Nhi, tiểu Thiền nhìn thấy; khi ở bên ngoài gặp một đang học sinh, không ai dám tò mò hỏi thăm việc thành thân. Tô Đàn Nhi vốn lo lắng bên phía Phương Tịch sẽ có người bức bách cô thế này thế kia nhưng sau đó phát hiện ra không ai tới làm phiền, cả câu chuyện đã biến thành trò cười trong doanh trại Bá Đao. Bên ngoài cả ngày bận rộn nhưng thân phận của Ninh Nghị vẫn còn chưa quyết định, nhìn thấy bộ dạng khó chịu của Ninh Nghị cô nhịn không được mà bật cười, nhìn xem chuyện này sẽ phát triển tới đâu, ngay cả Lục Hồng Đề cũng cảm thấy sự việc này phát triển thái quá rất thú vị. Sau đó, đến ngày mười hai tháng mười một âm lịch, hôn lễ được tiến hành đúng như kế hoạch, từ sáng sớm cho đến khi xế chiều cả con phố Tế Liễu trở nên ồn ào náo nhiệt vô cùng. Quá trình diễn ra hôn lễ thật ra đơn giản nhưng cả con phố Tế Liễu giăng đèn kết hoa náo nhiệt giống như ăn mừng năm mới. Hôn lễ này đám người Tô Đàn Nhi tự nhiên không thể tham dự, chẳng qua quần áo của tân lang quân đều do Tô Đàn Nhi mặc cho Ninh Nghị, tới lúc này cô không khỏi cảm thán: - Một chuyến xuống Hàng Châu đã thành công trở thành phò mã. Sao lại như thế này . . . Trong thời gian ba ngày, tận mắt nhìn đủ loạn sắp xếp chuẩn bị của Bá Đao doanh, bản thân Lưu Tây Qua đã từng tới tìm cô nói chuyện, cô cũng biết chuyện thành thân lần này là giả nhưng phải để tướng công của mình cùng người con gái khác bái thiên địa, buổi tối còn phải ngủ một đêm. Trong lòng Tô Đàn Nhi khó tránh khỏi nao nao khó chịu. Sau đó đón dâu, dạo phố, phạm vi chỉ định trong con phố Tế Liễu thuộc thế lực của Bá Đao doanh. Bản thân Bá Đao doanh có lực ngưng tụ, mỗi một nhà một hộ đều chuẩn bị một vò rượu mừng, tiếp đón hắn suốt quãng đường đi. Đợi đến khi về đến chủ trại Bá Đao doanh trước mặt đám người Phương Tịch, Thiệu Tiên Anh bái đường thành thân thì đã chạng vạng tối. Lúc này khắp nơi trong thành đã bắt đầu thắp đèn lồng hoặc đốt pháo, náo nhiệt vô cùng, ánh sáng đỏ bừng cả trời không. Bên ngoài thành Hàng Châu, giữ quân doanh cách thành mười dặm lúc này cũng có thể nhìn thấy động tĩnh trong thành, Đồng Quán đang chuẩn bị ăn tối đi ra khỏi doanh trại nhìn về phía xa xa: - Chuyện gì vậy nhỉ? - Hình như là. . . Có đám cưới? -. . . Mẹ nó. Sau đó sắc trời tối hơn, pháo hoa trên con phố Tế Liễu được bắn thẳng lên trời cao, ánh sáng chói lòa rực rỡ. Bầu không khí càng trở nên náo nhiệt. Một góc khác của thành thị, trong khu nhà vốn là của họ Lâu, Lâu Thư Uyển mặc một bộ quần áo màu đen từ trong phòng đi ra, quan sát bầu không khí náo nhiệt này một hồi, sau đó hỏi người bên cạnh: - Chuyện gì xảy ra vậy? Sau khi Lâu Cận Lâm và Lâu Thư Vọng chết, thế cục của Lâu gia đã rớt xuống ngàn trượng. Mặc dù lạc đà gầy vẫn hơn ngựa béo nhưng từ khi rơi vào tình trạng chiến tranh thì vật tư lưu thông trong thành đã thoát khỏi phạm vi có thể can thiệp của Lâu gia. Người đi trà lạnh, từ lúc giữ tang thủ hiếu đến nay Lâu Thư Uyển có thể cảm nhận được gia đình này dần dần bắt đầu tràn ngập tử khí suy bại và lạnh lẽo. Nhị ca Lâu Thư Hằng đã hoàn toàn suy sụp cả ngày chỉ biết uống rượu chơi đùa nữ nhân, Lâu Thư Uyển đang cố gắng giữ cho bản thân tỉnh táo nhưng tất cả mọi thứ xung quanh dường như đang không ngừng lôi kéo cô xuống đầm lầy, cô không biết bản thân nên làm gì cần phải làm gì, chỉ đành mặc cho bóng tối dần dần cắn nuốt bản thân mình. . . Sau sự kiện ngày đó, Sát hổ đầu đà Tần Cổ Lai đã bỏ đi, ngược lại Linh sơn tiên tử Ngụy Lăng Tuyết vẫn còn ở lại, mặc cho gia chủ suy bại, là một võ lâm nhân sĩ cô tự nhiên vẫn duy trì việc tìm hiểu các loại tin tức, lúc này Ngụy Lăng Tuyết do dự một chút, rốt cuộc vẫn nói ra: - Bá Đao doanh làm hôn sự, nghe nói. . . Ninh Lập Hằng thành thân với vị Hộ quốc công chúa Lưu Thiến Thiến kia. . . Trong nhà Phương Tịch, Phương Bách Hoa là Trấn quốc trưởng công chúa, Lưu Tây Qua thì được phong là Hộ quốc công chúa. Nghe được cái tên Ninh Lập Hằng bàn tay Lâu Thư Uyển chợt run rẩy, ánh mắt chấn động, vẻ mặt sửng sốt hồi lâu rồi mới đầu đầu lên ừ một tiếng. Ánh sáng rực rỡ từ phía xa rọi trên khuôn mặt cô long lanh, không biết cô đang suy nghĩ điều gì hoặc giả có thể suy nghĩ đến điều gì, qua một hồi lâu, rốt cuộc ngơ ngác xoay người trở lại căn phòng lạnh Lẽo kia. . . Bầu không khí náo nhiệt vẫn tiếp tục, trong ngôi viện nhỏ, đám người Tô Đàn Nhi cũng đang ngắm pháo hoa, ăn vặt, nói chuyện phiếm, chơi cờ năm quân; đột nhiên Quyên nhi hỏi: - Tiểu thư, tiểu Thiền, các ngươi nói bây giờ cô gia đang làm gì. Tiểu Thiền tủi thân nhìn Tô Đàn Nhi, cô trợn mắt: - Không nhắc tới hắn! Về phần Ninh Nghị đang làm gì, thành thân trong sơn trại hình thức thật ra cũng không khác gì, sau khi bái đường ăn thịt uống rượu bát to, ồn ào náo nhiệt. Đợi sau khi đám tai to mặt lớn Phương Tịch rời đi thì càng vô pháp vô thiên, có kẻ cởi áo đánh nhau, có người vừa uống rượu vừa mắng to, Trần Phàm lấy súng của Ninh Nghị muốn bắn trúng quả táo trên đầu Trịnh Thất cuối cùng bắn lên mái nhà, vân vân. . . Thật ra Ninh Nghị thoát thân kịp thời, ít ra cũng không có uống say. Dù sao tôn ti trật tự trong Bá Đao doanh vẫn phải có, Lưu Tây Qua thành thân, không một kẻ nào dám chuốc say tân lang của cô. Đám người Lưu Thiên Nam đã tận sức tránh xảy ra chuyện này nhưng khi thoát thân được thì sắc trời đã không còn sớm nữa. Một đường đi thẳng tới hậu đường, đi vào trong viện nơi đặt phòng tân hôn, bên này yên tĩnh không có một bóng người. Đẩy cửa phòng ra, ánh nến đỏ tươi lung phòng ấm áp chiếu sáng khắp phòng. Đầu đội khăn đỏ, mặc váy đỏ, đôi giày màu đỏ, cô gái yên lặng ngồi bên mép giường hai tay đan vào nhau đặt trên đầu gối. Không biết nàng đã ngồi đó bao lâu, theo Ninh Nghị đoán ít nhất là từ sau khi bái đường xong được dẫn vào đây; hắn ở bên ngoài ứng phó mọi người trong khoảng thời gian không phải là ngắn. Đóng cửa phòng lại, Ninh Nghị đừng đó nhìn một hồi, sau đó đi tới bàn cầm lấy chiếc gậy bằng vàng nhấc chiếc khăn che mặt lên. Cô gái sau chiếc khăn voan đầu đội mũ phượng chớp chớp mắt nhìn hắn, e thẹn cúi đầu. Tuy rằng không có bao nhiêu cảm giác xấu hổ nhưng nàng của thời khắc này tuyệt đối không phải là Lưu Đại Bưu trang chủ Bá Đao trang vung đại đao uy phong một cõi, giống như buổi tối ba hôm trước, nàng lúc này thoạt nhìn chỉ là một cô gái đoan trang xinh đẹp, tò mò mà có chút ngây thơ không hiểu chuyện đời. Nguyên bản vốn cho rằng bản thân rộng rãi hào sảng, nói vài câu đơn giản tự nhiên để xóa đi bầu không khí xấu hổ và ngượng ngập nhưng vào thời điểm này Ninh Nghị phát hiện ra bản thân không biết phải nói gì mới tốt. . .