Sau khi lên xe ổn định chỗ ngồi rồi, Thẩm Mạt Văn thấy Trương Nhu Sinh trông vẫn còn rất nóng, bèn lấy một chai nước suối từ cặp đi học của Thẩm Kiêu ra đưa cho y. Trương Nhu Sinh cũng không khách khí, cảm ơn một tiếng rồi cầm lấy. “Anh dẫn con đi chơi à?” “Không phải, dẫn nó về nhà bà nội. Anh cũng ở tiểu khu Ôn Hinh?” “Tôi ở Tân Uyển.” “Ồ, Tân Uyển à… cách cũng xa đó.” Thẩm Mạt Văn nghĩ, Tân Uyển hình như là tòa lầu năm ngoái mới xây xong, so với tiểu khu cũ bên đường này, chỗ đó một phòng một trăm mấy bình, giá khởi đầu hàng vạn, quả nhiên là người có tiền. “Đúng vậy, đầu năm nay tôi mới chuyển vào.” Hai người không mặn không nhạt mà hàn huyên, Thẩm Mạt Văn vốn không phải là người nói nhiều, hết chuyện nói liền ngồi yên lặng, Trương Nhu Sinh sẽ cũng không kiếm chuyện khác để nói, tuy thói quen lúc thường trong khi nói chuyện của y là chỉ nói trọng điểm không nói vớ vẩn, nhưng giờ đây trước cuộc trò chuyện tùy hứng kiểu này, lại không cảm thấy xấu hổ hay chán ghét gì. Y cầm chai nước lên uống một ngụm, đột nhiên cảm thấy giày bị đạp một lúc, y cúi đầu, lúc này mới nhìn thấy thẳng quỷ nhỏ bị y phớt lờ nãy giờ. Đối phương đang ôm lấy chân y, cả người đè lên giày y. Tui… Trương Nhu Sinh giật cả mình, nhe răng dậm dậm chân, Thẩm Kiêu rên khẽ một tiếng rồi lại quấn chặt lấy bắp chân y, tựa đầu lên đùi y. Mẹ, lại nữa! Thẩm Mạt Văn đang nhìn ra ngoài cửa sổ nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, nhìn thấy người đàn ông bị con mình quấn lấy hơi khó đối phó kia, phút chốc cười rộ lên: “Tiếu Tiếu rất thích anh, trước giờ chưa thấy nó quấn lấy ai như vậy hết.” Ai cần nó thích chứ! Rõ ràng nó đang báo thù mà! Trương Nhu Sinh cứng nhắc cười ‘ha ha’ một tiếng với Thẩm Mạt Văn, lại không dám hất cậu nhóc ra trước mặt anh, chỉ có thể để cho thằng quỷ nhỏ tiếp tục đạp trên chân anh. Quả nhiên trẻ con vẫn thật đáng ghét, cho dù có ngốc hay thông minh đi chăng nữa! Y như Thẩm Mạt Văn nói, không đến nửa tiếng xe đã đến trạm, lúc xuống xe, chân Trương Nhu Sinh tê dại, trên quần còn lưu lại một bãi nước miếng nho nhỏ, y giận đến nghiến răng nghiến lợi mà cũng không làm gì được, thằng quỷ nhỏ trốn sau ống quần ba nói không ngừng làm mặt quỷ với y. “Chúng tôi đi hướng này, tòa nhà Thụy An ở bên kia.” “Hả…?” Trương Nhu Sinh nhanh chóng ngẩng đầu lên, lúc này mới chú ý đến bọn họ đã đi đến ngã tư đường. Đối phương có lẽ là nhận ra y đang bị phân tâm, cúi đầu nhìn đứa con bên người mình, thằng quỷ nhỏ đó lập tức trưng ánh mắt nhỏ vô tội, dường như y có thể cảm thấy tình cha mãnh liệt toát ra giống như nội tiết tố. “… Vậy tôi đi trước đây.” “A được, tạm biệt.” Thẩm Mạt Văn vẫn cười ôn hòa như cũ, còn giơ tay Thẩm Kiêu lên vẫy vẫy, “Nào Tiếu Tiếu, nói tạm biệt với chú đi.” Khóe miệng Trương Nhu Sinh giật giật, đúng như dự đoán nghe thấy thằng quỷ nhỏ kêu lên một tiếng cực kì to “Chú xinh đẹp”, gật đầu với người đàn ông với vẻ mặt mang ý xin lỗi, y quay người đi về hướng khác. Thật sự có thể gặp lại không? Sau đó, hai người bận rộn cho cuộc sống riêng của mình, sớm quên mất chuyện tình cờ gặp nhau này, sau đó đã gặp phải nhau hai lần rồi, nên khi lại gặp lại, dường như cũng chẳng còn lạ lùng gì nữa. Lúc đó Thẩm Mạt Văn đang đón con tan học, đi đến siêu thị gần đó mua thức ăn, kết quả khi đi vào trời vẫn còn trong xanh, lúc đi ra thì trời đã mưa tầm tã, sắc trời một mảng tối đen, gió thổi hàng cây bên đường ngả nghiêng ngã ngửa,  thậm chí mưa rơi thành góc sáu mươi độ, giống như một tấm màn xiêu vẹo quất xuống phần đất trống trước cửa siêu thị. Thầm Mạt Văn nhanh chóng kéo con vào bên trong trú mưa, có thể là vì trận mưa bất ngờ quá, người trên đường đa số đều là không mang theo dù, cuốn quýt che đầu chạy đến mái hiên trú mua, trước cửa siêu thị cũng đông người trong chốc lát, mọi người đều phàn nàn về biến đổi đột ngột của thời tiết. May là hôm qua xem dự báo thời tiến, có chuẩn bị dù, Thẩm Mạt Văn rút dù trong túi ra, đang muốn bung dù thì đột nhiên bị người kế bên đụng một cái loạng choạng. “Thật xin lỗi.” Đối phương chỉ hấp tấp nói tiếng xin lỗi. Thẩm Mạt Văn quay đầu lại nhìn, khóe miệng không nhịn được cong lên, quả nhiên lại gặp lại rồi. Trương Nhu Sinh đang khó chịu với cái thời tiết chết tiệt này, vai lại bị vỗ nhẹ vài cái, y tưởng lại đụng phải ai, bèn đứng nhích qua một bên, ai biết sau hai ba giây, vai lại bị vỗ nữa. Cả người anh ướt sũng, sơ mi bằng vải cao cấp bị mưa to làm ướt đến nhăn lại, tóc cũng đang nhỏ nước, lúc này tâm tình xấu đến cực độ, không kìm được quay lại quát: “Làm cái gì… ể?” Thẩm Mạt Văn bị y nhìn đến dọa giật cả mình, nhưng vẫn cười nói: “Chào anh, lại gặp nhau rồi.” So với sự điềm tĩnh của Thẩm Mạt Văn, Trương Nhu Sinh kinh ngạc một lúc rồi mới ngơ ngác mở miệng: “Chào anh.” Không ngờ thật sự gặp lại. Thẩm Mạt Văn khều vai con, Tiếu Tiếu rất tự giác mà lấy một bao khăn giấy nhỏ từ trong cặp ra, như là đang cười trên nỗi đau mà đưa qua cho Trương Nhu Sinh. Trương Nhu Sinh nhỏ tiếng nói ‘Cảm ơn’ rồi nhận lấy, không còn cách nào khác mà cười với Thẩm Mạt Văn: “Sao lần nào cứ đúng lúc tôi gặp anh thì tôi đều rất nhếch nhác…” Đáng ghét, thằng quỷ nhỏ lại làm mặt quỷ với y! “Sao lại thế được, đúng lúc không may mắn thôi mà, anh đang muốn đi đâu?” “Vốn dĩ muốn vào siêu thị mua chút đồ, ai biết đi được nửa đường thì đột nhiên mưa tầm tã.” Trương Nhu Sinh nhún vai, tỏ ý với Thẩm Mạt Văn về thảm trạng của bản thân mình. “Bây giờ như vậy thì chỉ có thể về nhà thôi, dù sao cũng ướt sũng hết cả rồi.” “Cái này… không được đâu, trời mưa to như vậy mà.” Thẩm Mạt Văn nhìn ra ngoài, lúc này là lúc mưa to nhất, giống như là đang trút hết nước xuống vậy, đã gần như không thể nhìn ra hình dáng của con đường đối diện, “Mùa này trời mưa thì rất dễ bị cảm, hơn nữa nhà anh cách chỗ này hơi xa, không bằng đợi mưa bớt chút rồi anh đến nhà tôi ngồi trước đi.” “Ấy… anh không sợ… mấy chuyện như dẫn cọp vô nhà à.” Anh còn chưa nói hết, Thẩm Mạt Văn đã lắc đầu rồi cười rộ lên, “Chỉ sợ anh vào đến nhà tôi rồi chạy còn không kịp.” “Ồ?” Trương Nhu Sinh nhướn mày, “Vậy tôi phải đi để mở mang kiến thức mới được.” Hai người trò chuyện thêm một lúc nữa, Thẩm Mạt Văn thấy mưa đã bớt được chút, liền cầm dù lên, nói là bớt vậy thôi, nhưng thật ra vẫn còn nặng hạt lắm, chỉ là đợi nữa thì sợ rằng cũng chẳng tốt hơn được mấy. Thẩm Mạt Văn ôm con lên, Trương Nhu Sinh thuận tay cầm lấy dù, hai người đàn ông cứ như vậy tiến vào giữa màn mưa.